Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt bọn họ.
Giờ khắc này, Vương Tái Tiên cùng Lôi Sĩ Dục trong lòng đều nặng nề buông xuống một tảng đá nặng, khuôn mặt toát ra ý cười, Lôi Sĩ Dục càng chủ động mỏ’ miệng, muốn thừa dịp trời còn chưa tối, trên người hắn có bùa xua đuổi bảo hộ, bắt đầu thanh trừ kiến độc biến dị còn lại.
Vương Tái Tiên lập tức cũng tỏ vẻ suy nghĩ tương tự.
Sở Trần đương nhiên không có ý kiến, vứt bỏ độc tính của kiến độc biến dị, tiêu diệt những con kiến độc biến dị này rất đơn giản, một cước có thể giẫm chết, một ngọn lửa có thể thiêu chết.
về phần mười mấy vò rưựu kia, bọn họ đều không có đề cập tới.
Có thể làm cho vô số kiến biến dị, rượu mạnh điên cuồng quỷ dị, ai cũng có thề tưởng tượng được giá trị nghiên cứu của chúng, nhưng, trong mắt hai người, chuyện đương nhiên do Sở Trần xử lý.
Khi ngọn lửa dần dần dập tắt, hai người lấy thôn trang làm trung tâm bẳt đầu tiêu trừ những con kiến độc còn lại xung
quanh, Tống Nhan nhìn hơn mười vò rượu trước mắt, mỗi một vò rượu đều lớn như bỏng rổ bình thường: “Chúng ta phải đi ra ngoài gọi người tới hỗ trợ dọn những loại rượu này ra ngoài.”
Những loại rượu này có thể làm kiến biến dị, ai có thể khẳng định, có thể hấp dẫn mãnh thú còn lại hay không.
May mắn lúc này biến dị, cũng chỉ là kiến.
“Nhan Nhan, anh làm cho em một màn ảo thuật.” Sở Trần khóe miệng nhếch lên, đi lên phía trước, bỗng nhiên vung tay lên, giống như nhấc lên một trận cuồng phong, trong lúc nhất thời, bao trùm hơn mười vò rượu trước mặt, bụi bay lên.
Khi bụi dần tan, đôi mắt đẹp của Tống Nhan kinh hãi.
Hơn mười vò rượu, lại đã biến mất vô tung vô ảnh.
Sở Trần làm ảo thuật gì?
“Rượu đâu?” Tống Nhan ngơ ngác hỏi.
Sở Trần mỉm cười: “Ờ trên người anh.”
Em không tin… Tống Nhan nghi hoặc đánh giá Sở Trần
toàn thân một cái, Sở Trần toàn thân mỗi nơi cô đều thân mật qua, cô sao lại không biết, trên người Sở Trần còn có chỗ có thể giấu được hơn mười vò rượu.
“Chúng ta trờ về thôn Hồng Miếu trước đi.” Sở Trần nắm tay Tống Nhan, trên đường trỏ’ về, cũng báo cáo thành quả chiến đấu với nhị thúc Sở Khai Bình: “Nhị thúc, trên bản đồ cùa thúc, đường đen của Kiềm Địa, có thề tạm thời xóa đi.”
Sắc trời vừa tối, Sở Khai Bình ngồi trên ghế đá trong lương đình đầm sen, trước mặt hắn còn có một vị lão nhân, chính là La lão thù trưởng, La Tân.
Hai người cùng nhau thương nghị thế cục hiện tại, tiếp tục xây dựng sách lược ứng phó.
Khi tin tức của Sở Trần truyền đến, Sở Khai Bình lập tức đứng lên, ngây người, một lúc lâu sau, hưng phấn cười rộ lên: “Được, làm rất tốt.”
Sau khi ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt La Tân mang theo nghi vấn nhìn sỏ’ Khai Bình.
“Sáng nay, Sở Trần chạy tới Kiềm Địa, vừa mới có tin tức báo cáo, kiến độc biến dị ờ Kiềm Địa đã bị nó tiêu diệt, hơn nữa còn tìm được nguồn gốc biến dị của kiến độc.” Khuôn mặt Sở Khai Bình tràn đầy kiêu ngạo, thật không hổ là cháu
trai của hắn… Đúng rồi, còn có một phần công lao của con trai hắn, tối hôm qua Tiếu Ngư Nhi không phải vì lập công bị thương sao.
La Tân cũng mừng rỡ quá đỗi: “Hảo tiểu tử, ta quả nhiên không có nhìn lầm hắn.”
Sở Khai Bình thở phào nhẹ nhõm: “Có Sở Trần chạy đi khắp nơi, làm anh hùng chữa cháy cho Hoa Hạ chúng ta, loạn cục này, tin tưởng rất nhanh có thể ồn định lại.”
“Ta cũng đột nhiên cảm thấy, sự kiện chim lạ Án Quốc, cũng không phải nghiêm trọng như vậy.”
Hai người nhìn nhau cười.
Một lát sau, La Tân cảm thán một tiếng: “Thật sự không biết Sở thị các ngươi bồi dưỡng thế hệ trẻ như thế nào, La gia chúng ta tuy rằng con cháu rất nhiều, khai chi tán diệp, nhưng không ai có thể tiếp cận cấp độ này của Sở Trần… ngươi nói hắn tuổi còn trẻ, tu luyện như thế nào mới có thể đạt tới khí tức cảnh?”
Nghe vậy, Sở Khai Bình giật mình: “Sở Trần không phải là khí tức cảnh a.”
La Tân sửng sốt.
Đêm qua, ý của sỏ’ Trần là thực lực của hắn rõ ràng ở trên võ đạo đỉnh phong, hắn vì sao phải lừa gạt mình? Nhưng La Tân nghĩ lại, Sở Trần cũng không giống như người báo sai thực lực của mình để khoe khoang, ánh mắt không khỏi mang theo nghi vắn nhìn Sở Khai Bình.
“Đây là chị dâu ta nói, hôm nay Tiều Ngư Nhi xảy ra chuyện, lúc