Dẫn đội tới là Sở Tiểu Ngư cùng Vương Tái Tiên, tổng cộng có hơn hai mươi người tới, trong đỏ còn có vài thanh niên thôn Hồng Miếu, bọn họ quan tâm đến phiến đá Hồng Thần, đi theo tới, Sở Tiểu Ngư dẫn bọn họ theo, chủ yếu là, trong đó còn có một người là Miêu Y Y.
“Phiến đá ở đây.” sỏ’ Trần chỉ vào phiến đá Hồng Thần đặt ở trước mặt vải đen bao bọc.
Vương Tái Tiên dẫn người đi qua, hoàn toàn khống chế đám người Đỗ Lão Lục.
Miêu Y Y thì cùng mấy thanh niên hán tử đi tới trước phiến đá.
Một người trong đó tiến lên, hai tay nắm phiến đá, đột nhiên phát lực, khuôn mặt đều nghẹn đỏ, cuối cùng buông tha, buông tay ra, thần sắc toát ra một trận phấn chấn: “Quả nhiên là phiến đá Hồng Thần.”
Hóa ra là dùng chính mình không chịu nồi để phán đoán thật giả của phiến đá Hồng Thần.
“Trước tiên mang phiến đá Hồng Thần về đi.” Sở Trần mở miệng.
Thanh niên cảm thán: “Phiến đá Hồng Thần gần ngàn cân trọng lượng, muốn chuyến nó…” Thanh âm của thanh niên đột nhiên dừng lại, tròng mắt sắp lồi ra.
Sở Trần cúi người nhặt phiến đá Hồng Thần đặt trên mặt đất, một bàn tay, nhìn qua giống như nhặt lên một quyển sách, không tốn chút sức lực.
Mấy thanh niên trong thôn Hồng Miếu nhìn đều trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ đều biết rõ phiến đá Hồng Thần nặng bao nhiêu.
Trong nháy mắt này bọn họ cũng nhận ra nàng lực của sỏ’ Trần.
Khó trách Sở tiên sinh có thể trong thời gian ngắn như vậy liền lấy được phiến đá Hồng Thần về, Sở tiên sinh năng lực cao thâm khó lường.
“Mọi người từ nơi này chọn tuyến đường đi xuống núi, đường cũ trở về, tôi mang theo phiến đá đi đường núi thuận tiện một chút.” sỏ’ Trần mờ miệng.
Không ai có ý kiến.
Chì là, nhìn vị Sờ tiên sinh trước mắt này, một đám đều
xuất phát từ nội tâm khuất phục.
Mang theo phiến đá nặng ngàn cân, lại còn cảm thấy đi đường núi so với ngồi xe thuận tiện hơn.
“Tiểu Ngư Nhi, bọn họ thuộc về một đội mạo hiềm, vật phẩm trộm cắp không chỉ là phiến đá Hồng Thần, còn có những thứ trên mặt đất này.” Sở Trần dặn dò Tiều Ngư Nhi, thu thập những tang vật này lại, trả lại cho người mất, đồng thời điều tra rõ ràng chuyện về tiều đội mạo hiểm.
Đồng tử Sỏ’ Tiểu Ngư khẽ co rụt lại, ánh mắt nhìn chàm chú vào đám người Đỗ Lão Lục: “Bọn họ lại là tiểu đội mạo hiểm?”
Sau đó, Sở Tiểu Ngư nói cho Sở Trần biết, nhiệm vụ hắn sẽ đi Đại Lý chấp hành, chính là một tòa núi nồi tiếng của Đại Lý xuất hiện di chỉ võ giả cồ đại, sau đó bị tiếu đội mạo hiểm cướp đoạt, dẫn phát sự kiện đồ máu, hơn nữa còn có vật quan trọng bị mất, nếu như không phải thạch đá Hồng Thần bị trộm, hắn cùng Vương Tái Tiên hiện tại đã khởi hành đến Đại Lý.
“Trong khoảng thời gian này, tiểu đội mạo hiểm tương tự càng ngày càng nhiều, có người là vì không ngừng khiêu chiến, càng nhiều là tham lam, muốn dùng phương thức này mưu cầu tài vật, nói vậy sau lưng có hắc thủ thúc đẩy,
nếu không, tiều đội mạo hiểm không có khả náng trong một đêm như màng mọc sau mưa.” Vương Tái Tiên nói.
Sở Trần cũng không nói nhiều, cả nước thậm chí toàn cầu phạm vi đều có đù loại dị biến phát sinh, đối với võ giả mà nói, bỗng nhiên tiến vào một thời đại nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại, rất nhiều người nội tâm sẽ không khống chế mà sinh ra đủ loại ý nghĩ, điều này cũng bình thường.
Mang theo phiến đá Hồng Thần đường cũ trở về, rất nhanh, Hồng Miếu đã gần trước mắt.
Sở Trần nhảy lên tiến vào.
“Sở tiên sinh.” Mọi người ở thôn Hồng Miếu thấy Sở Trần cầm phiến đá Hồng Thần đi vào, lúc này vô cùng kích động.
Tuy rằng bọn họ đã sớm nghe được