Sở Trần theo bản năng hỏi.
“Mặc bất luận là kệ cái gì, khẳng định đều không tốt.”
Chu Khai Bình nói: “Bọn họ đang đi tới tòa nhà Sơ Hối, còn có người của Cục đặc chiến chúng ta bảo vệ trong phạm vi tòa nhà Sơ Hối, hiện giờ ngươi đích thân đi qua, sẽ càng an toàn hơn, thậm chí ta còn nghi ngờ mục tiêu của bọn họ là đơn thuốc của thuốc giải độc Bắc Trần.”
Sở Trần cười nhạt: “Đến địa bàn của chúng ta, cái gọi là Cục hòa thần, là một ngọn lửa nhỏ, cháu nhìn hắn không thuận mắt, thổi một hơi, liền bị dập tắt.”
Lái xe đón Sở Trần là lái xe riêng của Sở gia, Sở Trần cũng khồng lo lắng cuộc nói chuyện giữa anh và Sở Khai Bình sẽ bị rò rỉ ra ngoài.
“Nhị thúc, thúc yên tâm câu cá đi.”
Sờ Trần cúp điện thoại.
Đường rất tắc.
Tin tức đoàn đội Dược phẩm Kim Thông đã đến tòa nhà Sơ
Hối đã sớm lan truyền, khiến con đường vốn đã tắc nghẽn này càng trở nên tồi tệ hơn.
Sở Trần lấy Khuy Thiên bối ra.
Mấy ngày qua, Sở Trần đều tu luyện Khuy Thiên kỳ thuật.
Phạm vi dòn ngó của anh càng ngày càng lớn, nhưng càng ở xa, phạm vi dòm ngó càng ngắn.
Đồng thời, sỏ’ Trần cũng phát hiện, nếu như hình ản dòm ngó xuất hiện trong đầu anh, có thể kéo dài chưa tới một phần ba thời gian trên Khuy Thiên bối.
Chiếc xe chạy với tốc độ chậm trên con đường đông đúc.
Sở Trần thi triển Khuy Thiên kỳ thuật, rất nhanh, trong Khuy Thiên bối, sương mù cuồn cuộn bốc khói, bên trong xuất hiện một hình ảnh, trong ảnh, trong xe có một người đàn ông đang chửi chiếc xe trước mặt, rõ ràng là đang tức giận.
Sở Trần không dừng lại, hình ảnh chuyển động.
Một người đàn ông mặc quần áo bình thường, hơi béo, sợi xích quanh cổ rất dày, một tay lái xe, ngồi ở ghế phụ là một cô gái trẻ, nhìn bề ngoài cũng bình thường nhưng lại có một đôi chân dài cong trên ghế, giống như ngọc trắng,
khiến người ta mơ màng, tay còn lại của người đàn ông vô thức đưa qua… phi lễ chớ nhìn.
Sở Trần tiếp tục dời tầm mắt.
Phạm vi dòm ngó