Tống Nhan sắc mặt tái nhợt.
Cô ấy đã nhận ra.
Đó chính là người muốn đối phó với Sở Trần.
Tống Nhan không ngờ rằng đối phương lại trực tiếp ra tay tàn bạo như vậy.
“Sở Trần, chạy đi.”
Tống Nhan hét ngang một bên, đôi mắt đẹp mở to.
Sở Trần liếc nhìn Tống Nhan, sau đó quay lại nói với Tống Thu: “Bảo vệ chị gái của cậu.”
Sở Trần mở cửa xe, nghĩ tới đây, lại xoay người, “Xe bị đụng hỏng, nhớ bắt bọn họ đền tiền.”
Tống Nhan vốn là lo lắng, nhưng là nghe đến này cười không nói nên lời, “Anh chạy ngay đi.”
Tống Nhan thấy có rất nhiều người đã lao ra khỏi xe của người kia.
Sở Trần ngẩng đầu quét qua, sau đó nhẹ thở dài.
Anh đã hứa với Tống Nhan sẽ không đánh nhau đêm nay.
Sở Trần liền xoay người bỏ chạy.
Một màn này cũng khiến đối phương đầy bất ngờ.
“Đuổi theo hắn!”
Rất nhanh tên kia để ý qua, đồng thời, tên cầm đầu liếc nhìn Tống Nhan trong xe, có ý giễu cợt: “Tên con rể ngốc nghếch quả nhiên danh bất hư truyền, thế mà lại để một cô vợ xinh đẹp như vậy ở trong xe và tự mình bỏ chạy, nhưng liệu mày có thể chạy
thoát được không?”
Người này họ Vinh tên là Quan Hàng, anh ta là một võ sư của quán võ Vinh Diệu Quyền ở Thiền Thành.
Ở Thiền Thành, võ học được rất nhiều người theo tập.Vinh Diệu Quyền Quán là một sản nghiệp của tập đoàn Vinh thị và nó khá nổi tiếng trong giới võ thuật của Thiền Thành.
Vinh Quan Hàng dẫn theo hơn chục tên đệ tử từ Vinh Diệu Quyền Quán đuổi theo Sở Trần.
Anh ta tự tin, dựa vào sự am hiểu của địa bàn quanh đây, mười mấy người đối phó một người rất dễ dàng.
Một nhóm người đuổi theo anh ta, ngay sau đó đã biến mất khỏi tầm mắt của Tống Nhan.
Tống Nhan hai tay nắm chặt vô lăng, lòng bàn tay đổ mồ hòi, “Tiểu Thu, đi xem một chút.”
Tống Thu nhíu mày: “Chị ơi, ba chỉ bảo em bảo vệ chị.”
“Chị không cần bảo vệ.”
Tống Nhan lắc đầu, cố nén lo lắng trong lòng: “Người của tập đoàn Vinh thị còn không dám làm gi chị đâu, em đi nhanh đi.”
Trong bốn anh