Tống Thu cũng nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Sở Trần.
Cả ba nhanh chóng lên xe phóng đi.
Trong xe có một yên tĩnh một
khoảnh khắc.
Sở Trần nói: “Con đường này dường như không phải là đường về nhà.
”
“Anh còn dám về nhà.
”
Tống Thu cáu kỉnh nói: “Chị gái tôi định tiễn anh đến ngã tư đường cao tốc và tìm xe để anh rời Thiền Thành trong đêm nay.
”
Sờ Trần cau mày: “Tôi đi rồi, nhà họ Tống sẽ làm thế nào?”
Tống Thu phập phồng, suýt chút nữa bật cười, sau đó liếc nhìn Sở
Trần: “Không thế nào cả, anh ở lại cũng không giúp gì được nhà họ Tống cả! cầu xin anh, đừng gây thêm chuyện cho nhà họ Tống nữa, anh tưởng rằng dùng một chút sức mạnh ngốc ngếch của anh để đánh Diệp Thiếu Hoàng, vấn đề liền được giải quyết sao?
Anh đã gây ra đại họa, nếu không rời đi đêm nay, e rằng sau này anh sẽ không có cơ hội rời khỏi Thiền Thành một cách an toàn nữa.
”
Bản thân Tống Thu cũng không nhận ra những lời Sở Trần nói
trước khi đánh tơi tả Diệp Thiếu Hoàng đã khiến hắn vô hình chung thay đồi cái nhìn về Sở Trần, ít nhất, hắn cũng giống như Tống Nhan bây giờ, hy vọng Sở Trần có thể an toàn trốn thoát khỏi Thiền Thành.
Sau cùng, Sờ Trần đã đánh Diệp Thiếu Hoàng để bảo vệ chị gái mình.
“Tôi muốn về nhà.
”
Vẻ mặt Sở Trần đột nhiên trở nên nghiêm túc, một tay cầm vô lăng nhìn Tống Nhan, làm cô dừng lại.
“Diệp Thiếu Hoàng cùng Tập đoàn Vinh thị sẽ không buông tha cho anh.
”
Tống Nhan nói.
“Bọn họ không thể quang minh chính đại xông vào nhà họ Tống và giết người rồi phóng hỏa đi.
”
Sở Trần nở nụ cười: “Cho dù phải rời đi cũng phải vào buổi tối ngày mai, tôi còn phải ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Cha chúng ta không phải cho tôi