*Chương có nội dung hình ảnh
Tống Thiên Dương ngẩn người một lúc, vô ý thức liếc nhìn Sờ Trần.
Mỗi một lần, những gì Sở Trần nói đều có linh nghiệm.
Liệu lần này có giống như vậy không?
Tống Thiên Dương lấy điện thoại di động ra, là một dãy số xa lạ.
Tống Thiên Dương hít sâu một hơi rồi kết nối điện thoại.
“Xin chào.”
Tống Thiên Dương ngập ngừng nói, “Tôi là Tống Thiên Dương.”
Đầu bên kia điện thoại là giọng một người đàn ông trung niên trầm ổn, “Tống tiên sinh, tôi là Tôn Siêu Lỗi.”
Vừa nói xong, Tống Thiên Dươngsửng sốt.
Một lúc sau, hắntrợn to mắt, giọng nói khẽ run, “Tôn Tổng?”
Ngay Tống Thiên Dươngvừa nói xong, con ngươi của mọi người không khỏi co rút lại.
Tôn Tổng?
Người được Tống Thiên Dươnggọi là Tôn Tổng,toàn bộ Thiền Thành chắc chỉ có một người.
Thế nhưng, người kia sao có thể
gọi điện cho Tống Thiên Dương?
Tống Trường Thanh cũng lập tức đứng dậy nhìn Tống Thiên Dương.
Nếu như người kia nguyện ý giúp đỡ Tống Gia thì sẽ nhà máy gạch men của Tống Gia vẫn còn cơ hội sống.
Hoàng Gia chắc chắn là đứng đầu trong giới kinh doanh của Thiền Thành,về thực lực tổng hợp đứng đầu là không