*Chương có nội dung hình ảnh
Thái độ của Diệp Yên cũng vô cùng tôn kính.
Hoàng Vũ đẩy cửa phòng bệnh ra, Diệp Yên bước vào nắm tay Hoàng Ngọc Hằng, “Ngọc Hằng, vị này là trưởng lão của Dược Cốc, Kiềutiền bối.”
Hoàng Ngọc Hằng vốn là nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn, nghe được lời này, con ngươi đột nhiên mở to một chút, nhìn sang, thần sắc kích động,”Kiều tiền bối.”
Trưởng lão Dược Cốc! Hoàng Ngọc Hằng vô cùng hưng phấn.
vết thương ở chân được mình có thể cứu chữa.
Hoàng Ngọc Hằng tin rằng mặc dù vết thương ở chân bị ảnh hường bởi thủ đoạn của Kỳ Môn, thế nhưng chắc chắn không làm khó được Dược Cốc trường lão.”
Trong phòng bệnh, Hoàng Giang Hồng và Hoàng Vũ nhìn thấy Hoàng Ngọc Hằng đột lấy lại tinh thần, có vẻ rất tin tưởng vị Kiều y sư trước mặt, cũng không khỏi mừng rỡ.
“Vết thương ở chân của Ngọc Hằng, còn có hy vọng.”
Hoàng Giang Hồng thấy được hy vọng.
Viện trưởng bệnh viện nhắc nhở rằng vết thương ở chân của Hoàng Ngọc Hằngrất quỷ dị.
Vị kỳ nhân trước mặt này hiển nhiên có thể giải quyết được vết thương quỷ dị kia.
“Kiều trưởng lão, làm phiền rồi.”
Hoàng Ngọc Hằng nói.
“Nằm xuống và đừng nói chuyện.”
Kiều Thương Sinh