*Chương có nội dung hình ảnh
Tống Thu định thần lại, không đợi
Sở Trần trả lời, cậu ta trực tiếp nở nụ cười, “Anh rể là chiến thần bất khả chiến bại.”
Sau vài câu nịnh nọt, Tống Thu đột nhiên liếc nhìn về phía xa xăm.
“Anh rể, lão tiên sinh đã ra ngoài.”
Kiều Thương Sinh cõng hòm thuốc ra khỏi lầu đại sảnh của bệnh viện.
Sờ Trần hai người đi tới.
“Kiều trưởng lão, từ khi chia tay
tới giờ vân bình an vô sự chứ?”
Sở Trần cười nhẹ.
Đôi mắt của Kiều Thương Sinh rơi vào trên người Sở Trần, vẻ mặt lộ ra vẻ kính trọng, “Sờ sư thúc.”
Vừa dứt lời, đôi mắt Tống Thu lập tức mờ to và trở nên tròn xoe.
Sở sư thúc?
Tống Thu sững sờ nhìn Sở Trần.
Anh rể của mình rốt cuộc có bao nhiêu tầng thân phận không
muốn người ta biết?
Trưởng lãoDược Cốc bí ẩn này, tuổi đã cao, thậm chí gọi anh rể của mình là Sờ sư thúc.
“Kiều trường lão, Mạc lão tình huống thế nào?”
Sở Trần hỏi.
Kiều Thương Sinh trầm giọng đáp: “Nếu tôi thi châm vài lần nữa kết hợp vớitrị liệu ờ bệnh viện này, thì có thể chắc tám phần lão tiên sinh kia có thể đứng dậy.”
“Thật sao?”
Tống Thu ngạc nhiên thích thú.
Đối với một người từng được bác sĩ đánh giá là không bao giờ đứng dậy được nữa, đột nhiên có tám phần cơ hội hồi phục, đó chắc chắn là một