Buổi sáng rực nắng.
Sở Trần dậy sớm như thường lệ, đi dạo bên cạnh Hồ Tống.
Trên mai hoa thung, từ khi học Kỳ Lân Bộ Pháp, Tống Thu không bỏ lỡ một ngày nào.
Dù mưa hay nắng.
Sau khi Sở Trần đi qua, Tống Thu vừa vặn mới hoàn thành xong phiên bản mới của Tinh Anh Thập Tam Quyền.
Nhìn Sở Trần thân hình cao gầy đang đứng ở bên cạnh Hồ Tống,
nhìn mặt hồ phẳng lặng, Tống Thu lúc này cảm giác như thất thần.
Tống Thu dường như cảm thấy Sở Trần lúc này sắp hòa nhập với phiến thiên địa xung quanh Hồ Tống.
Tống Thu nhịn không được nhìn chằm chằm.
Đồng thời, cậu không khỏi nghĩ đến trận chiến trong Tinh Anh quyền quán ngày hôm qua.
Trước khi lớp học bắt đầu, anh rể còn nói kể cả đối phương có mời
được tông sư.
Kết quả là bên kia mời được một tông sư.
Nhưng nửa câu sau của anh rể là dù đối phương có mời được tông sư thì vẫn đánh như thường.
“Thực lực của anh rể hơn hẳn so với tông sư.”
Đó là một độ cao mà Tống Thu không thể tưởng tượng được.
Cạnh Hồ Tống.
Sờ Trần nhẹ nhàng tỉnh táo lại.
“Vậy mà lại có đốn ngộ.”
Sở Trần lắc đầu.
Lần đốn ngộ này bình thường mà nói, diễn ra quá thường xuyên.
Thời điểm chín đại Sư Tôn truyền thụ cho hắn các loại tuyệt học, mặc kệ là Kỳ Môn thuật hoặc là võ kỹ các loại, đều sẽ gặp bình cảnh.
Cách tốt nhất đề đột phá bình cảnh chính là đốn ngộ.
Nhưng đại đa số các võ giả thiên tư bình thường, số lần đốn ngộ
cực kỳ ít ỏi.