“Anh rể.”
Tống Thu cũng có chút kích động.
Sở Trần ngẩng đầu nhìn về phía xa, “Đợi thêm một chút.”
Không lâu sau, trong biệt thự truyền đến tiếng gào thét.
“Đánh nhau rồi!”
Tống Thu càng lo lắng hơn.
Sở Trần nở nụ cười, “Quả nhiên, kẻ muốn mạng của ta không chỉ có một nhà.”
Sở Trần nhìn về một phương
hướng khác.
Vài bóng người nữa đang tiến về phía biệt thự.
Tống Thu và Mạc Vô Ưu đồng thời nhìn sang.
“Hoàng Gia quả nhiên đã đem tin tức truyền ra ngoài.”
Tống Thu nói, “Anh rể đoán đúng, Hoàng Gia muốn sự tình đêm nay rối loạn cực độ, bằng cách này, cho dù có xảy ra chuyện gì ở đây, không ai có thể khẳng định là do Hoàng Gia ra tay, ngược lại, đối với mấy nhà kia, nếu như anh
rể xảy ra chuyện, người bị nghi ngờ lớn nhất chính là Hoàng Gia, cho nên bọn họ cũng không có quá nhiều bận tâm.”
“Lần này, thực sự náo nhiệt.”
Sở Trần lại nhìn về phía một con đường khác, lại có mấy bóng người, thân hình nhanh nhẹn hoạt bát, trong nháy mắt bọn họ đã tới gần biệt thự.
Mười phút sau.
Sở Trần đứng lên, “Đi thôi, chúng ta không thể chỉ xem náo nhiệt.”
Khi Sở Trần đưa Tống Thu và Mạc Vô Ưu đến gần biệt thự, đi được nửa đường thì bỗng dừng lại.
ở cách đó không xa, lại xuất hiện thêm vài bóng người, lặng lẽ vọt về phía hàng rào của biệt thự.
“Anh rề.”
Tống Thu thận trọng, âm thầm nuốt nước miếng, che giấu đi vẻ căng thẳng trong lòng, “Anh nói xem… rốt cuộc có bao nhiêu người hận anh, có bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này để giết anh.”
Sở Trần,
Trước sau đã có tới bốn nhóm người đi tới.
Đối mặt với sự thắc mắc của Tống Thu, Sở Trần càng không nói nên lời.
“Ta nghĩ, có khả năng một số tới chỉ để xem trò vui.”
Mạc Vô Ưu đột nhiên nói.
Sở Trần đồng ý nói: “Đúng vậy, không nhất định tới để giết ta.”
Mạc Vô Ưu gật đầu, “Có thể họ
tới chỉ để nhìn anh chết.”
Sờ Trần: ? ? ?
Sở Trần đưa hai người tới hàng rào.
Tiếng gào thét bên trong trở