Vệ Thu Căn tin rằng, nhưng gia hỏa có mặt ở đây, hận không thể kéo Sở Trần ra bóp cổ hắn ta đến chết.
Bảy giờ bốn mươi lãm.
Sở Trần vẫn không có xuất hiện.
Bây giờ dần dần có một số giọng nói huyên náo.
“Tại sao Sở Trần còn chưa tới?”
“Cái mặt mũi này cũng không khỏi lớn quá.”
“Đúng tám giờ sẽ diễn ra nghi thức nhập hội, có phải đợi đến đúng tám giờ hắn mới xuất hiện không?”
Đám người ngồi cùng bàn Vệ Thu Căn, có một số người vẻ mặt u ám rồi.
“Sở Trần vừa mới liên lạc với tôi.”
Vệ Thu Căn cười nói, “Cậu ta nói đang gặp tắc đường, mười phút
nữa sẽ tới.”
Mọi người gật đầu.
Thời gian càng ngày càng tới gần tám giờ tối.
Mười phút trôi qua.
Vệ Thu Căn khẽ cau mày, “Kỳ quái, sao hắn còn chưa tới?”
Vệ Thu Căn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Sở Trần, đột nhiên đứng lên.
Không ít ánh mắt nhìn về Vệ Thu Căn.
Vệ Thu Căn vẻ mặt do dự, trong lòng ngây ngẩn cả người, Sở Trần đơn giản là quá phối hợp.
Một lúc lâu sau, Vệ Thu Căn nói: “Điện thoại di động của Sở Trần… đã tắt máy.”
Đám người xôn xao một trận.
Ngay thời điểm này lại tắt điện thoại, điều này có ý gì?
Sở Trần cho leo cây? Sở Trần dám cho Liên Minh Tông Sư Cửu Thành leo cây?
“Chờ một chút đi.”
Vệ Thu Căn hít sâu một hơi nói: “Ta tin tưởng, Sở Trần đứa bé kia không phải người không biết nặng nhẹ.”
Chỉ còn năm phút nữa là đến tám giờ tối.
Vệ Thu Căn vẫn còn đang vì Sở Trần mà nói chuyện, “Khi Sở Trần tiếp xúc với tôi, cậu ta cho tôi ấn tượng là một người lịch sự, nho nhã, đối với buổi lễ nhập môn tối nay, Sờ