Tiêu Lãng trừng mắt nhìn Sở Trần, tên ngốc này thật sự không sự áp lực của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, theo suy nghĩ của Tiêu Lãng, Sở Trần là một con lừa bướng bỉnh, biết rõ điều này là rất nguy hiểm, nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
“Tiêu Lãng tiểu thư?” Hạ Bắc sững sờ.
Cùng lúc đó, vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu hắn.
Trần Ca vậy mà quen biết Tiêu Lãng tiểu thư?
Hạ Bắc đã từng lấy thân phậntam thiếu gia của nhà họ Hạđể mời Tiêu Lãng đi ăn tối, nhưng cuối cùng bị từ chối.
Tiêu Ly nhìn sắc mặt đen của Tiêu Thiên Hà, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Tiêu Lãng, đồng thời bước lên phía trước, “Cha, sao cha lại ở đây?”
Tiêu Thiên Hà hừ lạnh một tiếng, “Hai người các ngươi, đứng sang một bên.”
Tiêu Lãng nhìn Tiêu Thiên Hà, hít sâu một hơi, ‘Tiêu lão gia, ngài đãtra rõ toàn bộ ngọn ngànhchưa? Ngài dựa vào cái gì mà gõ trống khua chiêng dẫn người tới cửa nhà hát chặn Sở Trần?”
Vừa dứt lời, trong lòng Sở Trần ngỡ ngàng.
Tiêu lão gia?
Tiêu Lãng không phải nói Tiêu Thiên Hà là ông nội của cô gái này sao?
Xưng hô thế này khiến Sở Trần cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiêu Thiên Hà lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng,
“Ta vốn tưởng rằng ngươi mấy năm nay đã tiến bộ một chút, không ngờ ngươi vẫn như cũ như thế, tại sao? Đêm nay ngươi định
náo động trước mặt lão phu sao?’
Vẻ mặt của Tiêu Lybiến sắc,vội vàng nháy mắt với Tiêu Lãng, sau đó nói: “Cha, đừng tức giận, Lãng Nhi không có ý đó, Lãng Nhi, còn không mau gọi ông nội.”
Tiêu Lãng cắn môi, ánh mắt llộ ra vẻ bướng bỉnh, trầm giọng nói: “Cháu nói đều là sự thật, ông ý vốn không biết tốt xấu, ỷ thế ức