Một tiếng nồ ầm ầm không ngừng vang lên.
Hoàng Ngủ Hòa Ngọc thực sự đã toàn lực ứng phó.
Lực lượng Thất Hưởng vang lên liên tục, chấn động màng nhĩ.
Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Bang! Âm thanh cuối cùng làm chấn động trái tim của tất cả mọi người.
Từng người một đều bị sốc.
Lực quyền Bát Hưởng?
Nhưng thứ mà Hoàng Phủ minh chủthi triển rõ ràng là Thất Hưởng Quyền.
Thất Hưởng đã là cực hạn của Hoàng Phủ
mỉnh chủ!
Xoát xoát xoát! Mọi người như nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Trần.
Quyền pháp thi triển của Sở Trầncó nét tương tự như quyền pháp của Hoảng Phủ minh chủ.
Không phải là … Oanh! Vụ va chạm này giữa Sở Trần và Hoàng Ngủ Hòa Ngọc!
Hai chân của Sở Trần như mọc rễ, bất động không di chuyển, trong khi thân thể Hoàng Ngủ Hòa Ngọc bay ra ngoải vài mét, lảo đảo rơi xuống đất, lủi lại mấy bước rồi mới ổn định lại.
Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đột nhiên ngẩng đàu nhìn Sở Trần, ánh mắt kinh ngạc.
Thát Hưởng Quyền.
Hoàng Ngủ Hòa Ngọc luôn nghĩ rằng Thất Hưởng đã là cực hạn.
Nhưng Bát Hưởng mà Sở Trằn thề hiện khiến Hoàng Ngủ Hòa Ngọc cảm thấy rằng Thất Hưởng Quyền của ông ta còn xa mới
luyện tới đỉnh cao.
Giờ khắc này, trong đầu Hoàng Ngủ Hòa Ngọc toát ra một suy nghĩ … ông ta muốn báiSỞ Trần lảm thầy của mình.
Toàn bộ luyện võ trường rơi vào im lặng chết chóc.
Tất cả đều hóa đá.
Bao quát cả Hoàng Ngủ Hòa Ngọc.
Ông ta mặc dù thưởng thức thực lực của Sở Trần, nhưng từ đầu đến cuối đều có lòng tin có thể đánh bại Sở Trần.
Nhưng bây giờ, ông ta lần đầu tiên bị Sở Trần đánh lui.
“Bát Hường…” Hoàng Ngủ Hòa Ngọc nhìn Sở Trần, trong ánh mắt có chút khao khát, “Cậu làm thế nào lại lảm được?”
Hoàng Ngủ