Sở Trằn nhin về phía Mạc vỏ Ưu, “Tiểu Vô Ưu, ăn nhiều chút đi, đừng vội, đé bọn hắn chờ lâu một hồi, ta tin tường bọn họ cùng sẽ rắt tỉnh nguyện, nói không chừng sè càng cao hứng hơn.”
Vô Ưu định thần lại, nhin Sở Tràn thật sâu.
Tên ngốc này quả thực chính là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt! cô nghĩ dến từ lức vừa mới gặp Sở Trần, Sở Trần còn trêu tức, muốn cô hô một tiếng *Sư Tổ’, hiện tại xem ra, Sở Trần khống chỉ cổ cáibối phận này, càng thêm có tư cách này!
Sờ Trần chỉ mất hai mươi phút để vè ra một Linh Phù Tiều Ngũ Lôi Phù.
Mà cô để học cách sử dụng nó, tới nửa tiếng đồng hồ.
phải
mất
I Phải nói nửa giờ cô đã sử dụng thành thạo Ị Linh phú, đả đủ cho thấy Mạc Vô ưu thiên tải, nhưng bây giở Mạc Vô Ưu so vởi sỏr Trển, hắn cỏn yôu nghiệt hơn.
Sau khi cà ba người ăn xong, trả phòng rồi bưởc ra khỏỉ nông trại, đi thảng lên núi.
Sử Phú Quý và Giản Lữ Thế, đám người vốn đang ngồi canh gác, lập tức sững sờ.
“Tiểu tử đỏ quay lại khi nào vậy?”
Sử Phú Quý và Giản Lữ Thế nhìn nhau.
Đương nhiên, bọn họ không biết,Tống Thu đâ lén vào thẳng cửa sau của nông trại dể tránh bọn họ.
“Còn mười phút nữa, bọn họ thực sự lại lên núi.”
Hai người theo sau, tỏ vẻ khó hiểu.
Cứ tường ba người xuống núi để che chờ cho người thanh niên kia chạy trước, nhằr tránh tai họa, nhưng không ngờ, bọn họ vậy mà cúng nhau lèn núi lần nữa.
“Hừ, xem ra còn rất huynh đệ tình thâm!’
Gián Lữ’ Thể đi theo sau trảo phúng cười lạnh,trong lòng của hản đã cỏ kịch bản mói.
Sở Trần cùng Mạc Vô Ưu tận tình khuyên báo thuyết phục thiếu niên kia rời đi, thiếu niên một bầu nhiệt huyết, muốn cùng hai người đồng lỏng