Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần, mày liễu cau lại, “Lấy thực lực của cậu, cậu có thể rời khỏi quán bar bất cứ lúc nào, không ai có thể ngăn cản cậu, nhưng cậu phải tính đến sự an toàn của Tiểu Bắc và những người khác.
Lấy tính cách của Hoàng Phủ Tịch,
bây giờ có ít nhất một trăm người tụ tập ở bên ngoài.”
“Đào tỷ, đừng lo lắng, vừa rồi tôi đã nói, điều tôi muốn không phải là rời đi, mà là để Hoàng Phủ Tịch xin lỗi Tiểu Bắc.”
Sở Trần nói, “Tóm lại, sau một tiếng nữa, tự mình xem sẽ hiểu.”
Viên Tiểu Dũng và Hùng Đại Lực cũng có chút sững sờ.
Họ tin rằng cho dù có người của Ninh Gia tới, Hoàng Phủ Tịch cũng sẽ không cúi đầu.
“Sở Trần, cậu hoàn toàn không hiểu Hoàng Phủ Tịch …”
Giang Ánh Đào còn muốn nói.
Sở Trần xua tay, “Trong lòng tôi tự biết rõ.”
Sờ Trần cầm ly rượu lên, cười nhẹ, “Chúc Đào tỷ khai trương đại cát.”
Hạ Bắc cũng hít một hơi thật sâu, “Nào, tởi,chúng ta uống thống khoái.”
Sau vài ly rượu, nhạc chuông điện thoại Hạ Bắc đột nhiên vang lên.
Hạ Bắc nhấc máy, vẻ mặt biến đoi.
“Là điện thoại của ai?”
Hùng Đại Lực vô ý thức hỏi.
‘Đại ca ta.
vẻ mặt Hạ Bắcbiến đổi, hắn biết rõ chuyện này nhất định sẽ đến tai Hạ Gia.
Hạ Bắc trả lời điện thoại, “Đại
_ _ 11 ca.
“Cậu còn mặt mũi gọi người đại ca này sao?
Đầu dây bên kia, giọng nói cực kỳ lạnh lùng và nghiêm nghị, gần như gào thét lên, “Cậu thật sự đã làm Hạ Gia mất hết mặt mũi! Đường đường là tam thiếu gia nhà họ Hạ vậy mà chỉ vì một người phụ nữ mà trở thành trò cười, cậu ở bên ngoài đã làm gì vậy? Cậu có