Lặng lẽ không phát ra hơi thờ.
Bóng đen này chính là Sở Trần.
Tuy rằng Ninh Tử Mặc nhiều lần chủ động xin đi cùng, muốn đi thăm dò hư thực của tòa nhà dân cư 5 tầng này, nhưng Sở Trần cự tuyệt.
Anh lo lắng Ninh Tử Mặc khi nhìn thấy Dương Tiểu cẩn sẽ mất khống chế, nếu đối phương dùng Dương Tiểu cẩn đến áp chế Ninh Tử Mặc, Ninh Tử Mặc nhất định sẽ rối loạn lòng người.
Huống chi, Ninh Tử Mặc không hiểu thuật kỳ môn, một tòa nhà dân cư này đều phân bố độc vật của Vu Thần Môn, Ninh Tử Mặc chưa chắc có thể lặng yên không phát ra hơi thở, không kinh động bắt luận kẻ nào tới nơi này.
Thân ảnh Sở Trần nhẹ nhàng, đột nhiên đi tới tầng 4.
Tầng 4 có mấy gian phòng, là đệ tử Vu Thần Môn ngủ ở bên trong, Sở Trần cũng không có đi quấy rầy.
Thời điểm đi tới tầng 3, Sở Trần lập tức liền nhận ra hơi thở quen thuộc.
“Hóa ra đó là hắn.” Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại: “Khó trách người của Vu Thần Môn cẩn thận đến mức này.”
Sở Trần nhận thấy được hơi thờ của Vu Tân.
Vu Tân vừa mới bại trong tay anh, xa xa trốn anh cũng là bình thường.
Rất nhanh, Sở Trần từ một gian
phòng khác phát hiện Dương Tiểu Cẩn đang ngủ say.
Trong lòng Sở Trần cũng buông lỏng, tình huống của Dương Tiểu Cẩn không khác gì lần đầu tiên anh gặp Dương Tiểu cẩn, cô cũng không bị tổn thương.
Khi thân ảnh Sở Trần xuất hiện ở đầu cầu thang tầng 2, tầm mắt lạnh như băng vài phần.
Anh nhìn thấy già chồng già bị trói, hai vợ chồng già này cuộn mình ở góc tường, căn bản không có ngủ, thần sắc tràn ngập sợ hãi.
Trên sô pha cách đó không xa trước mặt vợ chồng già, âm thanh ngáy của Tống Khánh Bằng truyến ra.
Tình huống cả căn nhà Sờ Trần