Đệ tử Vu Thần Môn còn lại ở đây, mặc kệ là thật hay giả, tuyệt đại đa số đều té trên mặt đất kêu rên, mấy người còn lại khi ánh mắt Ninh Tử Mặc rơi vào trên người bọn họ, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Ninh Tử Mặc thần sắc lãnh khốc, nhìn lướt qua hiện trường, mới nhìn về đôi vợ chồng nói: “Lâo nhân gia, hiện tại không sao rồi.”
Hai vị lão nhân nào có thấy qua loại hình ảnh này, lúc này kinh hồn chưa định, ở trên sô pha không dám nhúc nhích.
Ninh Tử Mặc nhìn thoáng qua trên lầu, kiềm chế kích động
muốn xông lên, nhưng Sở Trần bảo hăn khống chế xong cục diện tầng 2, Ninh Tử Mặc không dám ra mặt vào lúc này.
Lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiêu Lãng: “Cô có thể vào đây.”
Tầng 3.
Trong phòng.
“Bọn họ nói cho cô biết, là thúc cô xảy ra chuyện, có người muốn tìm thúc cô gây phiền toái, cho nên mới dẫn cô đi” Sờ Trần nghe Dương Tiểu cẩn nói xong, nhìn Dương Tiểu cẩn, lúc này Dương Tiểu Cẩn vẫn che mặt như cũ: “Dương tiểu thư, cô có nhớ một cái tên không? Hắn tên là Ninh Tử Mặc.”
Dương Tiểu cẩn nhíu mày.
Ninh Tử Mặc…!
Trong mắt Dương Tiểu cẩn đột nhiên có nước mắt tuôn ra.
“Tôi không biết đó là ai, nhưng làm sao tôi đột nhiên rơi nước mắt.” Dương Tiểu cẩn lau nước mắt trong mắt, cô liều mạng hồi tưởng lại, căn bản không thể tưởng tượng được trong trí nhớ của mình có một đoạn từng xuất hiện cái tên Ninh Tử Mặc, nhưng chính là nước mắt không hiểu sao, đối với cái tên này, có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Anh ta là ai?” Dương Tiểu cẩn hỏi.
Sở Trần nhìn Dương Tiểu cẩn, đột nhiên khẽ thờ dài một hơị: “Hắn ở dưới tầng, tôi cùng hắn, còn có Tiêu tiểu thư cùng đi tìm cô.”
“Chị Lãng cũng tới sao?” Dương Tiểu Cẩn nghi hoặc: “Mọi người làm sao tlm được tôi, lúc tôi đi ra điện thoại di động không tìm được, bọn họ nói tình hình của chú tôi rất nguy hiểm, cho nên không cho tôi liên lạc với bất luận kẻ nào.
Đúng rồi, vừa rồi là âm thanh gì.”
Dương Tiểu cẩn trong đầu đầy nghi hoặc.
Sở Trần nhìn Dương