Cả người thần sắc đều toát ra hoảng sợ.
“Tiều Mặc, động tĩnh lớn như vậy, động tác phải nhanh một chút, bằng không lát nữa chỉ sợ sẽ có
chút phiền toái.” Sở Trần nhắc nhở một tiếng.
“Cháu đã thăm hỏi, không ai đến trước khi bình minh.” Hai tròng mắt Ninh Tử Mặc lạnh như băng, ngọn lửa oán giận thiêu đốt trong đầu, hắn từng bước từng bước đi về phía một đệ tử Vu Thần Môn khác: “Cô chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.”
Ầm!
Lại là một quyền, đệ tử Vu Thần Môn này bay ngang ra, bị thương nặng ngã xuống đất.
“Hắn là ma quỷ!”
“Hắn điên rồi!”
“Mọi người mau chạy, chạy nhành!”
Các đệ tử Vu Thần Môn hoàn toàn hoảng hốt, bọn họ cảm nhận được uy lực của một quyền này của Ninh Tử Mặc, bị một quyền này của Ninh Tử Mặc đánh trúng, chỉ sợ đời này cũng không khôi phục được trạng thái người thường, chứ đừng nói là trở thành võ giả nữa.
Một quyền phế một võ giả.
Một số đệ tử Vu Thần Môn vốn ngã trên mặt đất kêu rên không thể nhúc nhích lúc này liên tục bò lên, chạy như điên về phía cửa cầu thang.
“Ai sai các người đối xử với cô ấy như vậy?”
Ninh Tử Mặc một quyền đánh ra ngoài.
“Ai có thể cho tôi câu trả lời, tôi
liền bỏ qua cho người đó.”
Trương Tứ hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, trơ mắt nhìn nắm đấm của Ninh Tử Mặc đánh tới.
Trước khi hôn mê, ý nghĩ duy nhất trong đầu Trương Tứ chính là… hắn cũng muốn cho Ninh Tử Mặc một đáp án, thế nhưng, hắn cũng không biết a.
Đông đảo đệ tử Vu Thần Môn, không ai may mắn thoát khỏi, đều bị thương nặng ngã xuống đất.
Ánh mắt Ninh Tử Mặc nhìn chằm chằm Vu Tân.
“Là ai sai khiến các người, bắt Tiểu Cẩn đi.”
Ninh Tử Mặc từng bước tới gần.
Vu Tân trên mặt đất căn bản đứng không nổi, sắc mặt trắng
bệch, hắn không nghĩ tới, vẫn trốn Sở Trần, lại tránh không thoát sát tinh trước mắt này.
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết.” Vu Tân trợn mắt muốn nứt ra, run giọng nói: “Tôi chỉ là phụ trách đến Huyễn Thần cổ, chuyện khác, tôi cũng không biết a.”
“Chủ nhân của Huyễn Thần cổ là đương kim môn chủ Vu Thần Môn?” Sờ Trần hỏi một tiếng.
Vu Tân vội vàng gật đầu: “Đúng, Sở Trần, cậu là người trong