Trương Vận Quốc ở Thiền thành
5 nảm, cùng là người trong kỳ môn, đưomg nhiên đã tiếp xúc với quán nhỏ Tinh La.
“Đúng vậy.” Tống Thu nói: “Trương đạo trường hẳn là đã nghe nói qua Vu Thần Môn chứ.”
Trương Vận Quốc giật mình: “Vị quán nhỏ Tinh La kia trêu chọc Vu Thần Môn?”
“Chúng tôi cùng môn chủ Vu Thần Môn ước chiến ở quán nhỏ Tinh la.” Tống Thu hảng hái, hào khí ngút trời: “Trương đạo trưởng, ông biết mỏn chủ Vu Thần Môn không?”
“Có thể xuống xe trước không?” Trương Vận Quốc thốt lên.
Tống Thu nghi hoặc: “Cái gi?”
“Không sao, không biết.” Trương
Vận Quốc không có phản ứng với Tống Thu nữa, mà là hỏi Sở Trần: “Cậu muốn tôi giúp cậu cùng nhau đối phó môn chủ Vu Thần Môn?”
Sờ Trần tựa hồ nghe thấy một ý tứ khác của Trương Vận Quốc… Cậu mời bổn lão đạo trưởng cùng cậu chịu chết sao?
“Đương nhiên không phải.” Sở Trần liếc mắt nhìn Trương đạo trưởng nắm chặt tay vịn cửa xe, có chút hoài nghi mình gật đầu, vị Trương đạo trưởng này có thể nhảy xe bỏ chạy hay không.
“Đối phó môn chủ Vu Thần Môn có người khác, chúng ta muốn đối phó, là thứ khác của môn chủ Vu Thần Môn.” Sở Trần nói: “Tôi cũng không giấu diếm Trương đạo trưởng, tôl chuẩn bị rạng sáng đêm nay diệt trừ Huyễn
Thần Cổ trước, có một số chỗ cần Trương đạo trưởng hiệp trự một chút.”
Con ngươi Trương Vận Quốc mở to tròn vo: “Cậu muốn phá Huyễn Thần Cổ?”
Trương Vận Quốc lại một ỉần nữa hoài nghi hình tượng kém cỏi của mình.
Một lần tham gia sát