Toàn bộ đại cục thương giới Thiền Thành, bị một minh Sở Trần đảo loạn.
Trong khoảng thời gian này, theo Hoàng gia ngã xuống, một ít tài nguyên vốn thuộc về Hoàng gia đều nhao nhao bị đám sói đã sớm nhin chằm chằm chia cắt.
Chiến tranh thương mại giồng như chiến trường.
Một khi ngả xuống, muốn xoay người lại, tuyệt đối không dễ dàng.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đâ đi tới lầu một của tòa nhà Kim Bãi.
“Sở Trần, chúc mừng.” Một thanh âm sạch sẽ lưu loát, đi tới, vươn
tay với Sở Trần.
Sờ Trần có chút ngoài ý muốn nhln người tới.
Con cháu Hoàng gia, Hoàng Tú Tú.
Những người còn lại của Tống gia cũng có chút ngoài ý muốn, dù sao hôm nay Tống gia có thể nói là lấy tư cách là kẻ chiến thắng đi tới tòa nhà Kim Bãi, tòa nhà Kim Bãi mặc dù còn thuộc về Hoàng gia, nhưng con cháu Hoàng gia hẳn là đều có thể biết tránh không gặp.
Hoàng Tú Tú đến rồi.
Ánh mắt của cô hữu thần, không kiêu ngạo không siểm nịnh vươn tay về phía Sở Trần.
I
“Cảm ơn.” Sờ Trần đưa tay ra.
Trong số rất nhiều đệ tử Tống gia, án tượng cùa Sở Trần đối vởi Hoàng Tú Tú coi như khồng tệ.
Lúc trưởc tức giân xỏng vào Hoàng gia, Hoàng Tú Tú chủ động đi ra nhắc nhở anh, dòng dạng, Sờ Trằn bầu chọn Lỷ Báo Đào, để cho Hoàng Tú Tú không dính líu đến ân oán giữa anh và Hoàng gia.
“Anh cô đâu?” Sờ Trần thuận miệng hỏi một câu.
Hoàng Tú Tú trả lời: “Anh trai tôi đã trở lại sư môn học tập rồi.”
Sở Trần gật gật đầu, hàn huyên vài câu sau đó, đi tới cửa thang máy, Hoàng Tủ Tủ tự mình mở thang máy, đưa đoàn người Sờ Trần đi vào.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
“Tiểu nhân đắc chí!” Bên cạnh Hoàng Tú Tú, người trung niên quản lý Hoàng kia phẫn nộ bất bình: “Nếu như không phải Ninh gia ờ sau lưng chống lừng, hắn nhằm nhò gì a!”
Họàng Tú Tú quay đầu lại liếc mắt nhìn vị quản lý