Ngưò-i trẻ tuồi cẳn thận quan sảt một hồi: “Còn chưa nói, người trè tuồi này rất giống gia chù.”
Tống Chấn Quang:???
Sau khi ăn cơm no, Sở Trần còn chưa tới, Hùng Nhạc nhận điện thoại, nghiêng mặt nói: “Tiểu Quang, con đi cùng Tiểu Thu trước, ta đi làm chút chuyện, người trè tuổi các con cũng cỏ đề tải chung, trước tiên tán gẵu.” Hùng Nhạc đứng lên, gật đầu về phía Tống Thu: “Tiểu Thu, ta xin phép vắng mặt một chút.”
“Không sao, Hùng thúc bận cứ đì đi.” Tống Thu vội vàng đứng lên.
Sau khi Hùng Nhạc rời đi, mấy người Hùng Chấn Quang liếc nhau một cái.
Tống Thu.” Hùng Chấn Quang
I vươn lay: “Tôi là Hùng Chấn I Quang, đệ tử Phách Đạo quyền I quán Thuận Thành, dưới sự dạy I dỗ cùa Chân Phách Đạo sư phụ.”
I Đồng tử Tống Thu khẽ cọ rụt, cùng một bàn ăn cơm, hắn đương nhiên đã sớm biết thân phận của Hùng Chấn Quang,
I nhưng hiện tại Hùng Chấn Quang một lần nữa tự giới thiệu bản thân, vẫn là lấy tên của một quyền quán, trong đó ít nhiều có chút mùi khiêu khích.
Tống Thu tuổi trẻ khí thịnh, loại thời khắc này tự nhiên sẽ không yếu đi khí thế, đưa tay nắm chặt: “Tống Thu, đệ tử Tinh Anh quyền quán Thiền Thành, sư phụ có mấy người.”
Hai tay nắm chặt lấy nhau.
Đông đảo ánh mắt nhao nhao nhln qua.
Lý Chấn nhướng mày lên, nhìn chằm chằm ph(a trước.
Một lát sau, khuôn mặt Tống Thu thủy chung vẫn duy tri mỉm cười, mà khuôn mặt Hùng Chấn Quang dần dần cứng ngắc.
Tuổi của hắn lớn hơn Tống Thu 3 tuổi, vốn định thử thực lực của Tống Thu một chút, lại không nghĩ tới, tựa hồ ngược lại bị Tống Thu dạy một bài.
“Nghe nói Thiền Thành võ công cao cưởng, số lượng quyền quán đứng đầu tỉnh Quảng Đông, không biết Tinh Anh quyền quán này, có thể xếp thứ mấy?” Người trẻ tuổi đứng phía sau Hùng Chấn Quang không nhìn thấy vẻ mặt Hùng Chấn Quang, glờ