Ánh mắt mọi người nhao nhao nhìn Sở Trần.
ông chủ Bắc Trần này phủi tay, hoàn toàn quên mát vai trò của mình.
“Tan họp.”
Các nhân viên chủ chốt của Bắc Trần rời đi trước một bước, Hạ Bắc vốn định ở lại làm bóng đèn, cuối cùng vẫn bị Hạ Ngôn Hoan kéo đi.
“Bà xã, uống canh đi.” Thanh âm Sở Trần ôn hòa, mỉm cười nhìn Tống Nhan: “Chuỵện trong công việc dù bận rộn đến đâu, cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, uống canh xong chúng ta về nhà ngủ.”
Động tác của Tống Nhan dừng lại, nhìn Sở Trần một chút.
“Chuyện của anh vẫn suôn sẻ chứ.”
“Cổ trên người người Lý Chấn đều thuận lợi phá bỏ rồi.” Sở Trần cũng không có ý định nói với Tống Nhan chuyện về Thi cồ:
“Thế nào, thứ sáu tuần sau, có lòng tin không?”
Tống Nhan uống một ngụm canh, tư thái ưu nhâ, giữa hai hàng lông mày nhẹ nhàng nhíu lại:
“Bắc Trần đánh chiêu bài Dược Phẩm Hạ gia, Dược Phẩm Hạ gia ờ Dương Thành rất có thanh danh, nhưng thị trường Thiền Thành chưa từng xuất hiện qua, một sản phẩm mới như vậy trưng bày, em cũng không dám bảm đảm có thẻ thành công hay không.”
Sở Trần trầm tư.
Ánh mắt Tống Nhan cũng có chút chờ mong nhìn Sở Trần.
Mấy ngày nay, cô đã chứng kiến thù đoạn cùng nàng lực của Sở Trần.
Có lẽ cục diện Bắc Trần, Sở Trần còn có phương pháp đối phó khác.
Chốc lát.
Sờ Trần mỉm cười: “Nếu đã như vậy, vậy trước tiên uống canh đi.”
Tống Nhan yên lặng uống canh xong.
Người khác có lẽ cảm thấy Sờ Trần là một ông chủ phùi tay, nhưng trong lòng Tống Nhan rõ ràng, Sờ Trần đối với tình hình chung của Bắc Trần vẫn hiểu rõ, Dược Phẩm Cừu Thành chính là một phần hậu lễ Sở Trần dâng lên cho Bắc Trần, cũng là đòn sát thủ để Bắc Trần xâm nhập vào thị trường Thiền Thành.
Sờ Trần không có ỷ kiến gì nữa, điều này đại diện cho, Sờ Trần chấp nhận hoạt động của Bắc Trần hiện giờ.
“Được rồi, về nhà