Điệp Ảnh vì sao lại không nhận đơn này, quả thực đẻ cho ta nhặt được tiện nghi lớn.” Mị Ảnh tự mình nở nụ cưỡi: “Làm nghề này của chúng ta, chỉ cần che giấu tốt bản thân, còn sự sẽ đắc tội người nào?”
Mị Ảnh cười tủm tỉm nhìn ngoài cửa sổ, phong cảnh thôn trong thành có chút đơn sơ, phòng ốc đều có chút cũ kỹ, nhưng Mị Ảnh cảm giác, đây, chính là giang sơn hắn gây dựng.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Mị Ảnh thằn sắc có chút bất mãn nhận điện thoại, hắn đang ảo tưởng giang sơn mỹ nhân thì bị cắt đứt suy nghĩ.
“Lão đại, không hay rồi, chúng ta có người đập phá.” Đầu dây bên
kia âm thanh ồn ào, thanh âm hoảng hốt, hét lớn.
Bổng dáng Mị Ánh bất ngờ ngồi thẳng: “Người nào? Cố bao nhiêu người đến?”
“Một… Một người?” Âm thanh ở đầu dây bên kia hoảng loạn.
Mặt Mị Ánh tối sầm lại: “Mẹ nó ngươi nói với ta, chỗ cùa ngươi bị một người đập?”
Người nọ khóc: “Thật sự một người, tiến vào liền đặp, người cùa chúng ta đều không ngàn được hắn, bảo vệ cùa chúng ta đều bị gãy chân.”
“Lẽ nào cỏ lý này, ngươi chờ chút, ta phái người đi trợ giúp ngươi.” Mị Ảnh nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cúp điện thoại: “Dám đụng vào Lục Âm
Môn, quả thực muốn chết.”
Mị Ánh tức giận đẳy cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
Lúc này, cửa lớn tầng Vô Nh bị đẳy ra, hai đạo thân ảnh cất bước đi vào.
“Các người là ai?” Có bảo vệ đi tới, lên tiếng quát lạnh.
Sờ Trần ngẩng đầu đảo qua:
“Quy mô cũng không nhỏ a,