Vinh Đông khóc không ra nước mắt, mình có chỗ tốt, có thay đổi được không?
Vinh Đông khóc không ra nước mắt, mình có chỗ tốt, có thay đồi được không?
Vinh Đông ngồi thẳng người, thần thái lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Anh vừa nói một cư dân mạng cổ tinh thần công lý đã nói gì?” Tiền Bộ Thiệu hòi.
Vinh Đông hít sâu một hơi, kiềm chế phẫn nộ trong lòng: “Vừa rồi tôi bị mù, nhìn lầm rồi.”
Điện thoại trong văn phòng đột nhiên đổ chuông.
Diệp Thiếu Hoàng nhận điện thoại, sắc mặt trong nháy mẳt âm trầm xuống.
“Bốn ngoài khổch sạn có rất nhiều người, nói rằng họ muốn chúc phúc cho chúng ta.”
“Tôi chúc phúc cho ông lớn hắn!” Vinh Đông lập tức đứng lên: “Là ai nôi, tôi đi ra ngoài trừng trị bọn họ!”
“Anh bây giờ đi ra ngoài động
thù, chẳng phải là lại cho người khác lỷ do công kích anh sao?”Tiền Bộ Thiệu nói: “Không thẻ hành động thiếu suy nghĩ.”
“Nhất định là Sở Trần kia mời tới.” Sắc mặt Vinh Đông âm trầm.
Ba người lập tức trầm mặc xuống.
Bổng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay bọn họ làm đối với Dương Tiểu cản, cùng tình huống bọn họ hiện tại gặp phải, tương tự như thế nào.
Gậy ông đập lưng ông.
Đây hoàn toàn là thù đoạn bọn họ vốn muốn đối phó Dương Tiểu Can.
“Có rồi!” Vinh Đông trong lúc bất chợt vỗ mạnh đùi, lớn tiếng nói:
“Sở Trần nếu đã dùng thù đoạn của chúng ta đối phố chúng ta, như vậy, chúng ta liền dùng cách phá của hẳn phá.”
Ánh mắt Diệp