Một đường nhanh như điện chớp.
Vừa trở lại Tống Gia, quả nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra, mẹ vợ đã nấu canh.
“Cậu cùng Hoàng Phù minh chủ đi ra mai hoa thung làm nóng người trước, ta uống canh đã.”
Sở Trần phát hiện mình thời gian dần qua đều yêu thích mỗi chén canh vào ban đêm.
“Nhan Nhan mấy ngày này thật vất vả a, hiện tại vẫn chưa về.”
Sở Trần gọi điện thoại hỏi, Tống Nhan đang trên đường về nhà.
Trận sóng gió này, bất luận là chế dược Bắc Trần hoặc là Tiền Thị
tân dược, đều chịu ảnh hưởng, giữa song phương, vẫn là muốn vứt lưỡi lê.
Trong khi Sở Trần đang uống canh, Tô Nguyệt đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”
Sờ Trần hỏi.
Tô Nguyệt thở dài một hơi, “Còn không phải là hai đứa con bất hiếu kia lại tới sao.”
Nghe vậy, Sở Trần lông mày không khỏi cau lại.
Hắn đối với hai người chị gái của Tống Nhan, không có nửa phần hảo cảm.
“Bọn họ.lại muốn làm gì?”
Sở Trần nhẹ giọng hỏi.
“Bọn nó đến cầu xin ta, hi vọng con đừng vì sự tình lúc khai trương Bắc Trần mà trả thù bọn họ.”
Tô Nguyệt với ánh mắt phức tạp, khẽ thở dài.
Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ cùa mình và hai cô con gái lại đến nước này.
Nhưng hành động của họ trong ngày Bắc Trần khai trương đã hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của tất cả mọi người trong Tống Gia.
Sở Trần tươi cười đứng lên, “Mẹ, ngài cũng không cần khó xử, con nói thật, dùng Trương Gia cùng Lâm Gia, còn chưa có tư cách để con trả thù, con sẽ không để ý tới bọn họ.”
Nói xong, Sở Trần liền đi ra ngoài.
Tô Nguyệt nhln bóng lưng Sở Trần, ánh mắt nhất thời phát sáng.
Đây là tam cô gia