“Họ chỉ chặn chúng ta ở bên ngoài, phải chờ đợi.” Ánh mắt Sở Trần rơi vào trên người Lê Học Dân: “Trước tiên cởi trói cho hắn.”
Ninh Tử Mặc ngẩn ra: “Hắn đã bị Thi Cổ khống chế, vừa buông ra, sẽ phát điên muốn giết người.”
“Cổ của Vu Thằn Môn ờ trước mặt ta, giống như bò sát vậy.” Sở Trần thoải mái nói: “Cởi trói.”
Ninh Tử Mặc cởi dây thừng trói trẻn người Lê Học Dân ra, cơ hồ trong nháy mắt này, thân thể Lê Học Dân trực tiếp xụi lơ ngã xuống đất.
“Thương tích trên người hắn rất nặng, nếu không kịp điều trị, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Sờ Trần kiểm tra một hồi, thần sắc ngưng trọng: “Nếu như muốn hắn sống sót, chúng ta nhất định phải phá vòng vây.”
“Lẽ đại ca hắn…” Ninh Tử Mặc trong lòng chấn động.
“Ngươi vừa rồi cũng nói, đây chỉ là bán thành phẩm của Thi cổ.” Sờ Trần nói: “Ninh Quân Hà hẳn là còn không cỏ nghiên cứu ra Thi Cổ thật sự, cho nên mới lựa chọn ờ thời điểm quan trọng này cũng mạo hiểm giao dịch, bán thành phẩm cùa Thi cổ này, khống chế người bị thương, giống như là người trước mắt này, hắn quả thật có vết tích bị Vu Cổ khống chế qua, nhưng hiện tại Vu Cổ đã không còn ở trên người hắn.”
Nghe vậy, Ninh Tử Mặc thờ phào nhẹ nhõm.
Điều này có nghĩa là, Lê Học Dân vẫn được cứu.
“Nhưng bên ngoài ít nhất hơn mười họng súng chỉ vào, chúng ta làm sao đi ra ngoài?” Giang Ánh Đào cũng lo lắng, cô không muốn nhìn thấy bất kỳ điều tra viên nào hy sinh, đồng thời trong lòng Giang Ánh Đào cũng âm thầm vui mừng, vừa rồi mình không có nổ súng với Lê Học Dân, nếu không, chính là cô tự tay giết Lê Học Dân.
“Làm sao đi ra ngoài?” Sở Trần đi về phía cửa nhà kho: “Đương nhiên là đi ra ngoài.”
Mấy người sửng sốt.
Sờ Trần đà đứng ở cửa nhà I
Không có tiếng súng.
“Đám lính đánh thuê Hắc Liêm này đại khái là một kẻ ngốc, cùng một sai lầm, vậy mà phạm phải hai lần.” Sỡ Trần cười tủm tỉm nhìn lính đánh thuê Hắc Liêm ngã xuống đất xung quanh, lập tức nói: “Tiểu Thu, Hoàng Phủ minh chủ, vất vả rồi.”
Tống