Bẻ gái nắm chặt bả vai Sở Trần, đây là một chùm ánh sáng xuất hiện khi tuyệt vọng đen tối nhất trong cuộc đời cùa cô bé.
Mặc dù chỉ mới 5 6 tuổi, nhưng đại khái cả đời này cô bé cũng sẽ không quên.
“May mắn có Sờ Trần.” Giang Ánh Đào cảm khái.
Hành động lần này nếu không phải có Sở Trần hậu thủ, bọn tội phạm sẽ ờ trước mắt bọn họ giao dịch.
Sức chiến đấu của tổ đột kích vô cùng cường hãn, chỉ dùng không
đến 10 phút đồng hồ, đã khống chế được toản bộ thế cục.
Tiếng súng dừng tại.
“Tĩnh Nhi, thông báo cho cảnh sát địa phương, đến phong tỏa hiện trường, thu thập chứng cứ và tạm thời thu xếp ổn thỏa người bị hại.” Giang Ánh Đào trầm giọng mở miệng.
‘Tuân lệnh.” Giang Ánh Đào cười hì hi” “Tổ trường, hiện tại có thề báo cáo với đội trường Tôn hay không, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.
Không đợi Giang Ánh Đào chủ động thông báo, chuông điện thoại di động của cô đã vang lên.
Giang Ánh Đào nhìn thoáng qua: “A, là điện thoại của đội trưởng Tôn, làm sao hắn biết được.”
Đội trường Tôn, Tôn Cảnh Quốc, người phụ trách cao nhất của vụ
buôn lậu hàng hải của tập đoàn Thiên Nghiệp.
“Đội trưởng Tôn.” Giang Ánh Đào nhận điện thoại.
“Tiểu Giang a, cô quá hành động theo cảm tính.” Thanh âm của Tôn Cảnh Quốc trầm giọng mở miệng: “Vừa rồi Trần Chương Di gọi điện thoại khiếu nại tôi, cô không chỉ tự tiện tiến vào bến tàu Thiên Nghiệp trước khi hành động, đánh rắn động cỏ, mà còn là khi hành động chưa kết thúc, liền cử tổ đột kích đi, hiện tại Trần Chương Di khiếu nại cô, nói cô có khả năng thông đồng với tội phạm, cô giải thích thế nào?”
Giang Ánh Đào nhìn thoáng qua, lặp tức mờ