Dừng một hồi, Hoàng Ngọc Hài quyết đoán nói: “Em thông báo tin tức này cho Sờ Trần, anh đã nói rồi, mặc kệ những người khác của Hoàng gia đối với Sờ Trần như thế nào, chúng ta nhất định phải duy trì hữu nghị với Sở Trần.”
Hoàng Tú Tú đợi một đêm, chính là đang chờ đáp án của Hoàng Ngọc Hài.
Điều này phù hợp với suy nghĩ bên trong của cô.
Hoàng Tú Tú quyết đoán đáp ứng.
Rất nhanh, Sờ Trần còn đang ờ quán nhỏ Tinh La nhận được
điện thoại của Hoàng Tú Tú.
“Cảm ơn tin tức của cô.” Sở Trần tuy rằng sớm đã biết Tiếu Âm Kỳ tồn tại, nhưng, Sở Trần đã nhận được thiện ý từ cuộc gọi của Hoàng Tú Tú.
Một chiếc xe từ từ dừng lại ở quán nhỏ Tinh La.
Sở Trần đầy cửa đi ra ngoài.
Một bóng dáng xinh đẹp vừa vặn xuống xe, một thân váy dài màu trắng, thanh nhã tuyệt mỹ, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn hơi mờ nhạt phản chiếu khí tức mê người.
Tống Nhan nhìn Sờ Trần cười: “Thời gian không còn sớm, nên về nhà nghỉ ngơi.”
Sở Trần phục hồi tinh thần, đi
qua cằm tay Tống Nhan, nhìn khuôn mặt thuần khiết mỹ lệ này, đôi môi đỏ mọng mê người, Sờ Trần theo bản năng cắn qua…
Thật lâu sau, Tống Nhan chậm rãi mở mắt ra, hai má hồng phấn, nhẹ nhàng đầy Sở Trần ra, ngồi vào trong xe, tỉm đập kịch liệt.
Tên này, một lời không hợp liền hôn, thật xấu!
Trong lòng Tống Nhan có một loại cảm giác ngọt ngào khó hiểu
Sở Trần đã ngồi lên ghế phụ, nháy mắt cười với Tống Nhan: “Bà xã, về nhả thôi.”
Tống Nhan đến đón anh về nhà muộn như vậy, quả thật làm cho cậu Sờ kinh hỉ không thôi.
Tống Nhan ‘ừm’ một tiếng.
Xe rât nhanh liền chậm rãl chạy vào trang viên Tống gia.
“Bả xã, em cỏ đỏi khỏng?” Sờ Trần hỏi một tiếng.
Biệt thự tổ ám nhỏ, Sờ Trằn nấu hai bát mì.
Tống Nhan nếm một miếng,