Trong phòng họp im lặng đến chết người.
Người nhà họ Tống nhìn cảnh tượng này với ánh mắt khó tin.
Người mà tam thiếu gia của Nhà họ Hạ ở Dương Thành muốn gặp lại chính là con rể sắp bị Nhà họ Tống bỏ rơi.
Tống Nhan không kiềm được mà đứng dậy với cây bút gãy trên tay.
“Tống tiên sinh, vị này, không phải là con rể của ngài sao?”
Hạ Bắc lên tiếng.
Đồng tử Tống Thiên Dương co rút lại.
Theo thời gian mà Trương Đạo sĩ đưa ra, chỉ còn chưa đầy ba phút nữa Sở Trần sẽ phải ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Nhưng mà, Hạ thiếu gia trước mặt dường như chỉ có quan tâm tới Sở Trần.
Chẳng lẽ Nhà họ Tống phải dựa vào … Sở Trần mới nắm được lộ tuyến của Nhà họ Hạ?
“Hạ thiếu gia, hắn …” Tống Thiên Dương mở miệng, gần như thốt ra hai chữ tên ngốc khỏi miệng: “Đúng.”
“Vậy được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Sở Trần.”
Hạ Bắc liếc nhìn Sở Trần, xoay người bước ra ngoài trước.
Mọi ánh mắt của người Nhà họ Tống đều rơi vào trên người Sở Trần.
Loại chuyện này xảy ra với Sở Trần, theo ý kiến của họ, đơn giản là một kỳ tích.
“Một chiếc bánh là từ trên trời rơi xuống, không có lý do gì lại rơi trên người một kẻ ngốc.”
Lâm Tín Bình không thể tin được tại sao Hạ thiếu gia phải nói chuyện với Sở Trần.
“Sở Trần, làm sao cậu biết tam thiếu gia Nhà họ Hạ?”
Chu Kiếm không nhịn được hỏi.
Sở Trần ngẩng đầu: “Vừa mới quen biết.”
Mọi người, “…” “Sở Trần, cậu đi trước đi.”
Tống Thiên Dương liếc nhìn Sở Trần có phần phức tạp.
Sau khi Sở Trần đi ra ngoài, Tống nhị tiểu thư nhìn lướt qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn làm việc, vẻ mặt hơi thay đổi: “Đã đến thời điểm mà Trương bá bá ấn định, vận may của Sở Trần cũng sắp hết, tùy tiện để hắn qua rồi nói chuyện, không may nói sai chuyện gì, không phải chúng ta đắc tội vớiNhà họ Hạ sao?”
” Sẽ không lâu đâu.
”
Tống Thiên Dương hít sâu một hơi, tình huống hiện tại của Nhà họ Tống, nếu có thể hợp tác thành công với Nhà họ Hạ, đó sẽ là một bước ngoặt tuyệt vời, cho dù chỉ có một chút hy vọng, hắn cũng muốn tranh giành.
“Sở Trần còn không thể nói suôn sẻ vài câu.
Ta sợ rằng sẽ khó làm mất lòng Hạ thiếu gia.”
Lâm Tín Bình nở nụ cười: “Con cũng đã đoán ra, có thể Hạ thiếu gia nghe đến danh tiếng của Sở Trần, chắn hẳn cậy ấy muốn vui vẻ.”
Phòng họp bên cạnh.
Sở Trần và Hạ Bắc ngồi đối diện nhau.
“Tôi là tam thiếu gia Nhà họ Hạ, anh là con rể của tam tiểu thư Nhà họ Tống, chúng ta tương đối có duyên phận.”
Hạ Bắc cười nhìn Sở Trần, “Nghe nói con rể thứ ba của Nhà họ Tống là con rể ở nhờ, còn là tên ngốc.”
Sở Trần cười gật đầu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tôi cảm thấy bọn họ mới là lũ ngốc.”
Hạ Bắc bật cười, trong mắt hiện lên sự tò mò: “Anh mang đến cho tôi cảm giác rất kỳ lạ.
Vừa rồi tôi cũng đã nhìn thấy tranh chấp trong sảnh tiệc.
Tôi không tin đây là chuyện một kẻ ngu ngốc có thể xử lý được.
Sở Trần, tại sao anh lại muốn làm trò hề của Nhà họ Tống? ”
Sở Trần vừa muốn nói, Hạ Bắc lại cười, chớp mắt nhìn Sở Trần: “Tôi hiểu rồi, Tống Nhan tiểu thư tướng mạo tiên thiên, đội lại là tôi cho dù có ngốc cả một đời cũng không hối hận.”
Sở Trần sững sờ.
Vừa rồi, thấy Tống Thiên Dương vội vàng đi tới đi lui mấy lần khi