“Anh rể, anh thật sự định đề thần tiên tỷ tỷ một mình đối mặt với 5 đại cao thủ Nam Mỹ sao?” Tống Thu vội vàng chen qua đám người đi tới: “Nghe nói 5 vị này, nhưng đại diện cho sự tồn tại đỉnh cao của giới quyền anh Nam Mỹ.”
Tống Thu thằn sắc lo lắng, hận không thể tự minh xông lên.
“Nhìn cho thật kỹ đi.” Sờ Tràn nói: “Quân tỷ tỷ sẽ dạy bọn họ làm người, đẻ cho bọn họ biết cái gì gọi là kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn.”
Đồng tử Tống Thu co rụt lại.
Lúc này, đám người Lai Đặc Mã Luân cũng biết ý tứ của Nam Cung Quân dưới sự phiên dịch của Triệu Thiên Hạo, cả đám
trực tiếp bật cười.
Nãm đại cao thủ cận chiến ánh mắt đều rơi vào trên người Nam Cung Quân, đôi mắt không che dấu dược một tia kinh diễm.
“Đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng đầu óc lại không tốt lắm.” Lai Đặc Mả Luân cười mỏ’ miệng: “Cậu nói với cỏ ấy, những người như cô ấy, trong giới quyền anh Nam Mỹ, ngay cả hạng ba cũng không tính là.”
Triệu Thiên Hạo có 5 đại cao thủ làm chỗ dựa, nói chuyện cũng cứng rắn, nói nguyên vẹn lời của Lai Đặc Mã Luân.
Một trận gió nhẹ nhàng bay lên, áo trắng phất phất, con ngươi Nam Cung Quân bình tĩnh: “Bớt nói nhảm, đi lên đánh một trận.
Năm đại cao thủ cận chiến Nam Mỹ, chẳng lẽ là 5 đại cao thủ miệng lưỡi?”
Sau khi thanh âm cùa Triệu Thiên Hạo phản ứng qua, một gã Nam Mỹ lưng hùm vai gếu hô to xông ra, khuôn mặt toát ra nhe răng cười, dáng người cùa hắn đứng lén, giồng như quái vật khổng lồ đứng ở trước mặt Nam Cung Quân: ‘Thủ đoạn độc ác, cứ đẻ Á Nhĩ Mạn ta làm đi.”
A Nhĩ Mạn thân cao gần 2 mét, thân hình khổng lồ cùng một bộ áo trắng tao nhã phía trước tạo thành đối lập mãnh liệt.
Không ít người kinh hỏ thành tiếng, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh.
Cũng có người diện thoại di động hướng về phía trước.
Trong thời đại mà mọi người đều là