- Vương gia! – Sử Vận Nhi cũng tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ định bái kiến nhưng Lý Vân Hạ đã mỉm cười nâng tay ngăn lại.
- Không cần, ngươi đi theo Phương phu nhân đi. – Lý Vân Hạ nói.
- Dạ!
Lý Vân Hạ xoay người đi, Mục Tiểu Văn theo sau người, Sử Vận Nhi cũng đi song song tới. Nhưng Lý Vân Hạ quay đầu lại, dừng chân, cười ôn hòa như có dấu hiệu chờ nàng. Mục Tiểu Văn đành phải bước nhanh vài bước kịp đi bên cạnh hắn. Tất nhiên là Sử Vận Nhi không dám đi song song với hai người họ nên cũng cách vài bước tỏ lòng tôn trọng.
- Nàng không thay đổi.
- Thay đổi rồi. – Mục Tiểu Văn thuận miệng đáp nhưng lại nghĩ tới lễ tiết, vội vàng nói. – Tiểu Văn lỗ mãng rồi.
Lý Vân Hạ khẽ thở dài, nét mắt ôn hòa vẫn không giảm:
- Nàng không nên đa lễ với ta.
- … Dạ!
Hai người không nói chuyện nữa, lẳng lặng mà đi. Cách không còn xa với bên kia, không bao lâu nữa có thế nhìn thấy mọi người. Lúc nàng định đi thêm vài bước lên bái kiến hoàng thượng thì thanh âm nhẹ nhàng của Lý Vân Hạ bên cạnh vang lên:
- Vài ngày nữa tới phủ ta họp mặt một chuyến, thế nào?
Họp mặt? Mục Tiểu Văn kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng thì Hạ huân vương gia chưa bao giờ đề cập qua loại yêu cầu này, hoặc giả, cho dù có đề cập tới yêu cầu này thì cũng không nên dùng với ánh mắt cô đơn thế kia.
- Tại sao? – nàng bật hỏi.
Lý Vân Hạ thì thào, lầm bầm như nói với chính mình:
- Đúng vậy, tại sao?
Mục Tiểu Văn không lên tiếng. Có lẽ, trong thâm tâm đã mơ hồ biết được câu trả lời, chỉ là giống như những lần trước, nàng chọn lựa trốn tránh.
- Tiểu Văn nhất định sẽ tới bái phỏng.
Lý Vân Hạ mỉm cười, đã
biết. Sau đó nàng đi lên, đứng sang một bên.
Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn mấy vị trong đình cười vui nhìn chằm chằm người nàng, da đầu tê dại lên. Rõ ràng chỉ có mấy người, tại sao đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, cười mà như mặt hổ vậy. Chậm rãi quay đầu nhìn Sử Vận Nhi phía sau, nàng nháy mắt với hắn một cái, thấy hắn do do dự dự, nàng dứt khoát nắm tay hắn kéo vào, túm đến trước mặt hoàng thượng sau đó hành lễ nói:
- Hoàng thượng!
Ánh mắt của hoàng thượng đại khái y hệt như mấy người trong này, thờ ơ hỏi Sử Vận Nhi:
- Ngươi tên là gì?
Cơ thể Sử Vận Nhi đánh cái rùng mình, may mà có Mục Tiểu Văn gắt gao giữ tay nên hắn mới không ngã phịch xuống đất
- Bẩm … bẩm hoàng thượng, tiểu dân gọi là Sử Vận Nhi.
Thủy Tâm công chúa vẫn làm như không mà nhìn, lúc này thấy Sử Vận Nhi mở miệng mới cười nói:
- Người này thực thú vị!
Mục Tiểu Văn thấp giọng nói nhỏ bên tai Sử Vận Nhi:
- Đây là công chúa.
Sử Vận Nhi cúi đầu, nghe hướng tiếng nói phát ra mà đoán phương hướng; đầu hơi chuyển, ngập ngừng nói:
- Công chúa! – nhìn cái kiểu này phỏng chừng hắn không biết vị này là công chúa.
Mục Tiểu Văn vẫn như trước, hận sắt không được cứng.