Vứt Đi Nương Nương

Năm tháng yên tĩnh thật tốt


trước sau

Nam tử to béo quỳ gối bên chân Mục Tiểu Văn, Mục Tiểu Văn nhớ lại một màn ở Đắc Tiên viện tránh không khỏi cảm thấy buồn nôn, theo phản xạ lui xa một chút.

Không ngờ tên nam tử to béo kia lại ôm chặt lấy chân nàng, tiếp tục dập đầu:

“Thiên kim đại tiểu thư, người tha ta đi, tha ta đi! Việc này tiểu dân cũng chỉ là bị người ta sai bảo thôi!”

Mục Tiểu Văn lạnh lùng nói:

“Ngươi buông tay!”

Nam tử không buông, hắn nghe nói gia nghiệp nhà thiên kim tiểu thư này được chấn hưng, bởi vậy người nhà phái người đi tìm đón về. Hắn ngẫn đầu liếc mắt nhìn mọi người, nghĩ tới những lời Mục Tiểu Văn từng nói qua, hắn muốn liều một lần xem sao. Vì vậy, thái độ lập tức thay đổi, thanh âm ôn nhu đ:

“Tiểu thư, không phải người nói yêu ta, muốn cùng ta đầu bạc răng long sao? Hôm nay...”

Còn chưa kịp nói xong thì chỉ nghe trong phồng một tiếng rút kiếm ken két chói tai, thoáng cái một thanh kiếm sắc bén đã đặt trên cổ nam tử. Hắc y thị vệ đứng từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra lãnh ý khiến người ta không rét mà run. Không riêng gì tên nam tử to béo trợn mắt, ruột gan phát lạnh mà ngay cả Mục Tiểu Văn cũng bất ngờ.

Vốn là nàng phải tức giận, không ngờ hắc y thị vệ lại phản ứng trước cả nàng.

Thị vệ này thật đúng là xứng với chức vị.

Thôi Minh Vũ nhìn lướt qua hắc y thị vệ, hữu ý vô ý mà thản nhiên nói:

“Ngươi làm vậy là được rồi, những người này vẫn nên giao cho nàng ta tự xử lý đi.”

Mũi kiếm trong ta hắc y thị vệ run run, hồi lâu mới thu hồi kiếm lại, “cạch” một tiếng trở về trong vỏ. Nam tử to béo xụi lơ trên mặt đất.

Thôi Minh Vũ thấy Mục Tiểu Văn không nói được lời nào đành miễn cưỡng lên tiếng thúc giục:

“Ta còn muốn sớm hồi cung, ngươi muốn giết muốn quả, muốn trừng muốn phạt thì sớm quyết định đi, không cần lãng phí thời gian nữa.” (quả: hình phạt lăng trì, róc da thịt)

“Biết rồi! Nếu vậy thì dựa theo luật pháp hiện hành mà xử trí hắn đi.”

Thôi Minh Vũ cười khẽ:

“Luật pháp hiện hành? Chiếu theo đó thì hắn cũng chỉ là người đi mua hương mua hoa mua cười, không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, e rằng không có vi phạm tới luật pháp.” - Mắt hoa đào nhanh liếc tới Mục Tiểu Văn đang trầm mặc không nói gì, thu lại nụ cười, thản nhiên nói - “Bằng không đế ta thay ngươi trừng phạt hắn đi. Đưa hắn kéo ra ngoài đánh ba mươi trượng, không đánh tới chết mà chỉ đánh tới bị thương nặng.”

“Ừm!” - Mục Tiểu Văn thấp giọng đáp. Việc này coi như đã qua, không nên nhắc

Thôi Minh Vũ khẽ nhướn mắt, liền có người tiến vào, đem tên nam nhân đang xụi lơ trên mặt đất kéo ra ngoài. Lại còn rất cẩn thận lôi hắn đi xa xa rồi mới bắt đầu hành hình... tiếng khóc thét oe óe truyền đến đứt quãng.

Thôi Minh Vũ đem ánh mắt đặt trên người Thạch Diêu:

“Bây giờ tới phiên ngươi, Thạch Diêu. Ngươi ám toán thiên kim tể tướng, nên làm sao cho phải đây?”

Thạch Diêu oán hận trừng mắt nhìn Mục Tiểu Văn, không lên tiếng.

Thôi Minh Vũ lại nói:

“Nếu bí mật bắt giữ ngươi thì hẳn nên giao ngươi cho nàng xử trí, hậu quả đương nhiên không cần nghĩ cũng biết, mọi chuyện diễn ra thần không biết quỷ không hay. Nói cách khác, tính mạng của ngươi hôm nay khó giữ được. Đã vậy, ngươi cũng không có gì để nói sao?

Thạch Diêu nghiến ra mở miệng:

“ Thôi Minh Vũ, tốt xấu gì ta cũng là người của Phương gia, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Nếu hoàng thượng biết, ta tin hắn nhất định sẽ xử lý theo phép công.”

Thôi Minh Vũ lộ ra một ánh mắt tựa tiếu phi tiếu:

“Việc này không nhọc công ngươi lo lắng.” - Nói rồi hắn đưa kiếm vào tay Mục Tiểu Văn - “Do ngươi xử trí.”

Nói xong, hắn lui lại đứng bên cạnh hắc y thị vệ.

Mục Tiểu Văn nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay, từ từ giơ lên, đặt trên cổ Thạch Diêu. Nhất thời tâm tình vô cùng phứa tạp, nàng phải làm như thế nào đây? Đúng là chuyện kia xảy ra nàng đương nhiên hận Thạch Diêu nhưng nàng tuyệt đối không thể giết Thạch Diêu. Nếu vậy, nàng phải làm như thế nào đây?

Thạch Diêu run rẩy mở miệng:

“Ngươi không thể giết ta!”

“Tại sao?” - Mục Tiểu Văn

“Nếu Phương Mặc biết, hắn nhất định không tha cho ngươi!”

Mục Tiểu Văn cười lạnh nhạt:

“Thiếu chút nữa ngươi hại ta bi thảm, ngươi nói xem Phương Mặc sẽ giúp ai?”

Lúc này trên mặt Thạch Diêu lại hiện ra sự tự tin ngoài ý muốn. Nàng đứng vững vàng, nụ cười thật đắc ý:

“Mục Tiểu Văn, ngươi biết không, ngươi sớm đã không có phần thắng rồi. Ngươi có biết tại sao Phương Mặc đồng ý cho ngươi tiến cung? Ngươi có biết vì sao ngươi tiến cung lâu như vậy mà hắn không tới tìm ngươi? Ngươi có biết tại sao hắn vẫn không rước ngươi vào Phương phủ?”

Thạch Diêu nhấn mạnh từng chữ từng chữ:

“BỞI – VÌ – CHÚNG – TA – CÓ – HÀI – TỬ - RỒI!”

“Hắn không muốn để ngươi biết cho nên không đưa ngươi vào Phương phủ, ngược lại cho ngươi vào cung. Hắn không nhìn tới ngươi là vì hắn không có thuật phân thân. Sanh nhi của chúng ta rất nhu thuận, ngoan ngoãn, cả ngày đòi cha nên Phương Mặc không thể rời đi nửa bước. Không, phải nói là hắn không nỡ rời đi!”

“Từ một năm trước, ta đã hoài thai Sanh nhi. Phương Mặc đi nhưng bây giờ hắn đã trở về. Sanh nhi là cốt nhục của hắn, hắn không nỡ rời xa Sanh nhi nên cũng sớm quên ngươi thôi. Mục Tiểu Văn, tướng công của ta vĩnh viễn sẽ không trở lại bên cạnh ngươi.”

Thạch Diêu nói xong liền cười nhìn chằm chằm Mục Tiểu Văn, tựa hồ không muốn bỏ sót bất kỳ một tia tuyệt vọng nào trên mặt nàng.

Mục Tiểu Văn đứng chôn chân tại chỗ, hơn nửa ngày ngây ngốc bất đông. Phương Mặc... có con rồi?! Chàng đã có một đứa con giống với chàng.

Sanh nhi, Sanh nhi, cái tên thật dễ nghe. Tại sao... tại sao Phương Mặc vẫn luôn lừa gạt nàng?

Hắn định giấu diếm đến khi nào?

Trường kiếm rơi “leng keng” xuống đất, tMục Tiểu Văn
mềm nhũn đương té ngã thì Thôi Minh Vũ thoắt cái vươn tay giữ nàng lại rồi hỏi:

“Muốn giết nàng không?”

Mục Tiểu Văn vô thức nhìn về phía hắn, vội vàng phản ứng lại, lắc đầu:

“Không thể giết.”

“Nếu vậy phải làm thế nào?”

Tâm trạng Mục Tiểu Văn chua xót, hơn nửa này mới bật ra được một tiếng:

“Thả nàng đi!”

Ngoại trừ việc thả nàng ta đi thì còn có thể thế nào? Nàng không thể khiến một đứa bé một tuổi không có mẹ được!

Thạch Diêu mang theo thắng lợi bước ra ngoài, nếu như âm mưu này tiếp tục được thực hiệ thì nàng dựa vào đứa nhỏ của mình chẳng những không bị trừng phạt mà còn một lần nữa đả thương Mục Tiểu Văn nặng nề.

Nhược Di nhìn về phía Thôi Minh Vũ, người đó trước sau như một, vân đạm phong thanh, mạn bất kinh tâm, mắt hoa đào lúc nào cũng lạnh nhạt, sắc bén. Hắn có một lực hấp dẫn vô hình nhưng càng khiến cho người ta cảm nhận được lực hấp dẫn đó không ai kháng cự nổi. Nghĩ muốn tới gần nhưng lại bị sự lạnh lùng, sắc bén kia ngăn cản. Nhược Di lưu luyến nhìn hắn thêm vài lần rồi đi ra ngoài.

Bóng lưng các nàng vừa biến mất phía cửa thì khí lực của Mục Tiểu Văn như tiêu tán hết, nàng đỡ lâý cái bàn, từ từ ngồi xuống.

“Thôi đại nhân!” - Mục Tiểu Văn cúi đầu nói. - “Ta hơi mệt, có thể nghỉ ngơi một chút rồi mới hồi cung có được không?”

Thôi Minh Vũ gật đầu, nàng lập tức ngã người xuống bàn, ý tức dần mơ hồ. Có lẽ nàng không có sở trường gì nhưng nàng có một điểm khá tốt. Nàng biết cách tự động trốn tránh thương tổn, trong tiềm thức đã biến chính mình thành người biết nhẫn nhịn. Nhẫn nhịn kẻ thù và cũng nhẫn nhịn chính mình.

Hắc y thị vệ ở đưa tay điểm và huyệt ngủ của nàng sau đó ôm nàng vào ngực.

“Các ngươi lui ra đi, trẫm muốn ở cùng nàng.” - Hắc y thị vệ nói.

Thôi Minh Vũ hừ nhẹ một tiếng, cũng không có quay đầu lại mà rời khỏi phòng. Trong nháy mắt, thị vệ trong và ngoài phòng đã rút sạch, Lý Vân Thượng đem tấm mạng đen che mặt kéo xuống, lộ ra dung nhan tuyệt sắc.

Căn phòng mặc dù đơn sơ nhưng được quét dọn sạch sẽ. Lý Vân Thượng ôm Mục Tiểu Văn tới bên chiếc giường trong một gian phòng khác, sau khi đặt nàng nằm xuống thì liền thay đổi y phục, tiếp đó quay lại ôm chặt nàng vào lòng.

Dung nhan thanh lệ của nàng có điểm uể oải. Trước sau như một hắn vẫn luôn ẩn nhẫn tính tình của mình, ứng xử với bất kỳ chuyện gì cũng tài giỏi có thừa thế mà hết lần này tới lần khác hắn đối với nàng đều lộ ra trăm ngàn sơ hở. Nàng có thể nói chuyện bình thường vui vẻ với mình thì hắn lại quên mất mục đích chính, thế nên mới để nàng chạy đi, hại nàng chịu khổ.

Lúc không thấy nàng, hắn kinh hoảng vô cùng, lập tức tìm tới Thủy Tâm công chúa chất vấn, bởi vậy Thủy Tâm công chúa rất dễ đoán ra được hắn đang giả bộ mất trí nhớ. May mà tính tình Thủy Tâm công chúa vốn cao ngạo, trong lòng cũng có thẹn với Tiểu Văn nên đáp ứng giấu diếm chuyện này. Về phần nàng thì tiếp tục cố gắng thắng được tình yêu của hắn, đó chính là chuyện của nàng, không có quan hệ gì tới hắn cả.

Thôi Minh Vũ cũng đã biết chân tướng, biết không mất trí nhớ, chỉ là lúc đầu hắn và Hướng Mỵ đã thực hiện kế trung kế mà thôi. Có lẽ Thôi Minh Vũ đã biết từ lâu nhưng bây giờ mới làm rõ ràng. Ngay cả Đức công công bên cạnh hắn hôm nay cũng biết rồi. Hắn chính là một quân vương thiếu kiên nhẫn tới mức đó sao?

Khi biết nàng chịu nhục tại Đắc Tiên viện, hắn thực sự rất muốn ra lệnh san bằng Đắc Tiên viện nhưng Thôi Minh Vũ nhắc nhở hắn, việc này nếu truyền đi thì sau này sẽ bất lợi đối với nàng, cho nên hắn mới nhịn xuống.

Trước kia chưa thấy nàng thì bất an, cuồng bạo, cơ hồ muốn phá hủy nàng. Bây giờ thấy nàng rồi, tâm tình đã bình tĩnh lại nhiều. Cái gì mà giang sơn thiên hạ bao la, chỉ cần có thể giữ nàng thật chặt trong lồng ngực thì cả thế giới này dường như đã nằm gọn trong lòng.

Thật muốn có thể vĩnh viễn, mãi mãi ôm nàng trong ngực, không bao giờ buông tay.

Lý Vân Thượng nhìn xuống nàng đang ngủ yên trong lòng mình, khẽ cúi người hôn nhẹ nhàng bên môi nàng.

Ngoài phòng, trời chiều sáng bừng, năm tháng yên tĩnh thật tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện