Vứt Đi Nương Nương

Vỡ lẽ


trước sau

Mục Tiểu Văn cúi đầu kiểm tra vết thương của hắn, phát hiện sau vai trái có vết thương đang chảy máu, máu nhiễm đỏ cả bạch sam, nhìn mà ghê:

- Hoàng thượng, người có đau không?

Lý Vân Thượng mỉm cười:

- Không sao!

Đúng vậy, lúc này có lẽ điểm yếu kia gây đau đớn quá lợi hại nên những đau đớn của vết thương này so ra chẳng là gì. Mục Tiểu Văn cẩn trọng xé quần áo chỗ vết thương ra, thấy vết thương không quá sâu thì mới thở phào nhẹ nhõm;

- Hoàng thượng, có dược không?

Lý Vân Thượng ngẩng đầu, hình như muốn lấy dược ra nhưng thử nâng tay mấy lần mà không được, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Mục Tiểu Văn vội nói:

- Để ta lấy.

Lý Vân Thượng dùng ánh mắt ra hiệu dược ở trước ngực, Mục Tiểu Văn do dự một hồi rồi cũng đưa tay luồn vào vạt áo hắn. Xuống phía dưới, tiếp tục xuống phía dưới, ngón tay chạm phải lớp sa tanh mỏng tiếp xúc với da thịt. Nàng đã rất cẩn thận rồi nhưng vẫn phát hiện thấy thân thể hắn chợt cứng đờ.

Rốt cuộc cũng lấy ra được, Mục Tiểu Văn thở phào một hơi. Làm sao đây, hay là để cho hắn ngồi dậy dựa vào tường cũng được chứ?

- Người ta nói Tiểu Văn không quan tâm phòng ngự khoảng cách nam nữ, là người hào hiệp, quả nhiên là như thế. – khuôn mặt tái nhợt của Lý Vân Thượng tràn đầy hứng thú.

… Bị hắn bắt chẹt rồi. Bây giờ nói gì mà nam nam thụ thụ bất thân chứ, ngược lại còn có điểm thiệt thòi. Mục Tiểu Văn cân nhắc một chút rồi quyết định từ bỏ cái ý định dịch chuyển hắn.

Nhưng thầm giật mình.

Loại tình huống này giống như một người thể tử ôn nhu đang chăm sóc phu quân, có phải hắn đã quá mơ mộng rồi hay là hắn đang nằm trong mộng đây?

- Hoàng thượng, đã tra dược rồi. Người ngủ một giấc đi. – Mục Tiểu Văn nói. Nàng còn nhớ kỹ thời điểm hắn phát bệnh, nghỉ ngơi một chút, đừng như trước kia là được rồi.

- Ừm! – Lý Vân Thượng nghe lời nhắm mắt lại, khóe miệng lộ ra ý cười. Đương nhiên hắn sẽ không ngủ, hắn sẽ tận hưởng hết cảm giác tĩnh mật thân thiết giữa hai người lúc này. Được rồi, nhớ lại, trên đường tới đây hắn có để lại chút manh mối cho nên Thôi Minh Vũ và Khinh Phong sẽ tới đây, chỉ là tốn một chút thời gian nữa.

Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, không lâu sau khắp thạch thất bị bao phủ bởi bóng tối. Chỉ có đôi nhẫn ngọc là còn phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, mông lung, nhu hòa tạo nên một khung cảnh lãng mạn động lòng người. Thứ ánh sáng nhàn nhạt kia chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của Lý Vân Thượng, khiến người ta lâm vào ảo giác. Nói ra cũng thật ngớ ngẩn nhưng chỉ có những lúc này thì hai người mới có thể thoải mái nói chuyện với nhau. Trong tình huống này, thân phận hoàng thượng hay nương nương cũng biến mất, chỉ còn hai người gặp rủi ro, nương tựa vào nhau mà thôi.

Thật đúng là một người xinh đẹp, hoàn mỹ. Mục Tiểu Văn cúi đầu nhìn hắn, rất muốn vươn tay chạm vào khuôn mặt hắn tựa như đang vuốt vẻ một con vật yêu thích vậy. Nhưng mà… Thôi, quên đi. Hoàng thượng không thể nào coi như sủng vật đươc.

Bất tri bất giác nàng ngủ thiếp đi, khi mở mắt tỉnh dậy thì liền đối diện với đôi mắt sáng hấp háy của Lý Vân Thượng.

- Hoàng thượng đã tốt lên nhiều chứ? – Mục Tiểu Văn kinh ngạc.

Lý Vân Thượng mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống. Mục Tiểu Văn thở phào một hơi, khẽ di chuyển hai chân đã tê dại. Nhìn thấy vẻ mặt xin lỗi của Lý Vân Thượng, nàng bối rối lắc đầu cười cười, ý bảo đừng lo, không sao cả. Hoàng thượng tự mình có lễ .. thật sự nàng nhận không nổi.

Khi nãy hai người chợp mắt được một lúc nên giờ đã tỉnh táo nhiều, song song ngồi dựa vào nhau, trong không gian tĩnh mịch dường như nghe thấy cả tiếng hít thở của nhau. Mục Tiểu Văn có điểm xấu hổ.

-Chuyện kia… Sao lần này hoàng thượng lại khỏe nhanh như vậy? –Mục Tiểu Văn khó khăn mở miệng.

- Sau này thân thể tốt hơn nhiều.

- Ờ! – Mục Tiểu Văn gât đầu. Đột nhiên nàng cảm giác có chỗ không đúng. Lần trước? Hắn nhớ kỹ thời điểm phát bệnh lần trước ư? Vậy thì rốt cuộc hắn đã quên mất đoạn trí nhớ nào chứ?

- Tiểu Văn… – Lý Vân Thượng nghiêng đầu nhìn nàng. – Trước kia… trước kia lúc ở phủ nhị hoàng tử, ta đối với nàng không tốt.. ta xin lỗi…

Mục Tiểu Văn cười:

-Chuyện lâu lắc như vậy rồi hoàng thượng không cần phải nhắc lại. – đoạn ký ức này hắn cũng nhớ hả?

Nhưng Lý Vân Thượng lại không để ý, tiếp tục nói:

- Lúc đó nhất định là nàng đã chịu rất nhiều khổ cực…

Mục Tiểu Văn đáp:

- Cũng không có gì, đơn giản chỉ là sống hơi khó khăn một chút thôi. – Sao, hắn đang sám hối hả? Lúc đó, thời điểm đó sao không hiểu chuyện đi? Hay là càng suy nghĩ thì càng dễ động lòng?

- Tiểu Văn, ta có thể xem tay nàng một chút không?

- Ừm! – Mục Tiểu Văn vươn tay tới, nghiêng đầu nhìn hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của hắn như được bao bọc bởi thứ ánh sáng nhu hòa, tóc đen rũ xuống. Trong lòng bàn tay nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng miết, vuốt ve qua lại như đang thương tiếc. Đột nhiên Mục Tiểu Văn giật mình thảng thốt, hắn làm sao vậy?

Lý Vân Thượng giương mắt lên, trong mắt nổi lên thương tiếc:

- Lúc ấy nàng là chính thê của ta, lại là nữ nhi trân quý của tể tướng đại nhân nhưng lại vì ta mà chịu nhiều khổ cực. Nhất định nàng rất hận ta.

- Cũng không có gì… – Mục Tiểu Văn cười cứng ngắc, rất không được tự nhiên. Rốt cuộc thì hắn muốn làm gì chứ? Nàng định rút tay về nhưng lại bị hắn nắm chặt trong tay, độ ấm nóng tới lợi hại.

-Tay nàng… Đều do ta không tốt. Lúc đó.. nàng.. có thích ta không?

Mục Tiểu Văn cười khó xử:

- Hoàng thượng… chuyện lúc đó… không quan trọng nữa…

- Nàng từng thích ta sao?

Vẻ mặt hắn chăm chú, thành khẩn như vậy khiến Mục Tiểu Văn không đành lòng nói ra chữ “Không”. Hơn nữa chuyện này mỗi người cũng tự hiểu lấy.Chuyện đã qua lâu rồi, tất cả thương tổn cũng thuộc về quá khứ, cũng không phải không thể trở thành một đoạn ký ức tốt đẹp mỗi khi nhắc tới. Vì thế nàng gật đầu rất tự nhiên:

- Ừm!

Không biết có phải do ánh sáng quá mờ hay là Mục Tiểu Văn gặp ảo giác, nụ cười của hắn lúc này như lấp lánh đầy sao. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, sự tồn tại của chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay càng thêm rõ ràng, mãnh liệt. Trong không gian tĩnh mật, đoạn thời gian kia đột nhiên xông vào trí óc.

Lần đầu nhìn thấy hắn là một thiếu niên như hoa như ngọc bước ra từ trong tranh, nàng vừa vui vẻ vừa kinh ngạc.; khi hắn cay mày, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua nàng thì nàng nghi hoặc; Khi biết được sự thật là hắn chán ghét mình thì tâm nàng có điểm mất mát; Khi hắn năm lần bảy lượt giúp Thạch Lan mà không giúp nàng thì trái tim nàng bắt đầu nguội lạnh… Mãi đến sau này, nàng dùng mặt nạ, đứng trong phủ hoàng tử nhìn thân ảnh hắn xa xa nhưng trong lòng không còn nửa điểm rung động.

Mục Tiểu Văn không nhịn được cười rộ lên. Ai ngờ đươc hai người sau này lại thắt nút với nhau thế này? Hắn không phải là thiếu niên lạnh lùng, trong trẻo như trước kia và nàng cũng không còn là một trạch nữ lúc nào cũng sợ hãi giữa đám mỹ nam đông đúc. Kỳ thực, hắn rất thiện lương, là một chính nhân quân tử; hơn nữa, hắn cũng chẳng phải dạng hoa tâm. Ít nhất, trong cung bây giờ chỉ có Thạch Lan và Nguyệt Cơ. Nghĩ lại thấy hắn đối với Thạch Lan và Nguyệt Cơ từ đầu tới cuối đều rất tốt.

Không nhịn được, bên môi nàng dẫn theo một tia hâm mộ, chân thành:

- Thạch Lan và Nguyệt Cơ nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Vẻ tươi cười của Lý Vân Thượng đột nhiên đông cứng lại. Miệng nhếch lên hồi lâu, hắn vội vàng muốn giải thích:

- Tiểu Văn, ta…

“… Hoàng huynh… Hoàng huynh…”

Đột nhiên một giọng nói thống khổ, nỉ non vang lên xé toạc màn đêm yên tĩnh. Mục Tiểu Văn chăm chú lắng nghe.

- Là Quý Tử Ngôn! – Mục Tiểu Văn vừa hạ giọng nói vừa đứng dậy đi tới trước cửa thạch thất, nhìn xung quanh.
Quý Tử Ngôn tựa vào sơn động, ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt thống khổ vặn vẹo của hắn, hình như hắn đang mơ thấy một cơn ác mộng nào đó.

.. Cảnh trong mộng..

- Hoàng huynh… hoàng huynh..

Trong lớp sương mù dầy đặc sâu tít, một thân người nho nhỏ lảo đảo hướng phía hoàng huynh hắn mà chạy tới. Khi tới gần, hắn ôm chầm lấy vạt áo đang dao động kia, khóc oa ra một tiếng:

- Hoàng huynh, ta nói … nói không thích Nhu phi nương nương.. phụ đánh ta…

Tiểu hài tử bị túm áo quay người lại, giọng nói thanh thúy:

- Tử Ngôn ngốc, sao ngươi không giả bộ thích Nhu phi nương nương chứ?

Quý Tử Ngôn tức tưởi đáp:

- Hoàng huynh, thích một người sao có thể giả bộ được chứ?

- Sao lại không thể giả bộ? Càng không thích thì càng có thể giả bộ. Ngược lại, nếu là người mình thích, vì thật tâm yêu thương nên sẽ không giả bộ được. Giống như ta thích Tử Ngôn vậy. Đi theo ta, ta đưa ngươi đi bí mật giáo huấn Nhu phi.

Quý Tử Ngôn lau nước mắt, mỉm cười, tay bắt lấy tay hoàng huynh:

- Được!

Khung cảnh này nhanh chóng biến mất, lần này đổi thành khuôn mặt vặn vẹo của một nữ tử. Nàng cầm chấp trượng, dùng sức đánh vào cánh tay Quý Tử Ngôn, hung tợn nói:

- Cầm chắc kiếm! Ngươi không thể bại dưới tay Quý Tử Khinh được!

- … Ta mới là chính cung nương nương, dựa vào cái gì mà ngươi không phải Trữ quân chứ?! Dựa vào cái gì mà để cho tiện phụ kia vượt mặt chứ?! … Ngươi phải giết Quý Tử Khinh, ngươi phải làm hoàng thượng, ngươi phải thay mẫu hậu giải hết mối hận trong lòng!

Quý Tử Ngôn trẻ mặt, ai ai nói:

- Hoàng huynh, ngôi vị hoàng đế thật sự nặng như vậy ư?

Quý Tử Khinh gạt phắt tay hắn ra, cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta không biết tâm tư ngươi sao? Quý Tử Ngôn, cả triều văn võ đều ủng hộ ta, ngươi không cần gắng sức! Ngươi không thắng được ta, vĩnh viễn cũng không thắng được ta!

..

Không thắng được sao?

- … Quý Tử Ngôn … Quý Tử Ngôn… – bên tai truyền tới tiếng gọi xa xa, Quý Tử Ngôn mở bừng mắt.

- Quý Tử Ngôn, ngươi làm sao vậy? – thanh âm kia rõ ràng hơn, hắn bật người lên, chính là Văn nương nương – người được hoàng huynh “Khinh Phong” tính tình bá đạo kia đối xử rất tốt. Sắc mặt Quý Tử Ngôn trầm xuống, đứng lên đi tới chỗ khác, đưa lưng về phía Mục Tiểu Văn và không thèm nói một tiếng nào nữa.

Mục Tiểu Văn đợi một hồi không thấy hắn nói gì thì đột nhiên rống to:

- Quý Tử Ngôn! – thấy hắn tức giận quay đầu lại thì nàng lập tức cười cười nói. – Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ngươi đối với ta như vậy ta còn không so đo, khi ngươi gặp ác mộng thì cũng chính ta đánh thức ngươi dậy.. Coi như là ta chết đi, ngươi cũng nên đáp ứng với ta một đề nghị trước khi ta chết chứ. Nếu cứ không để ý tới ta như vậy cũng không tốt chút nào. Nếu ngươi không muốn nói chân tướng sự thật với ta thì ngươi trò chuyện với ta cũng được! – nàng cố nói giỡn chơi, vất vả lắm mới tìm được chút mánh khóe, sao không tiếp tục hỏi tới chứ? Chung quy, không thể nào cả đời không biết rõ sự thật mà bị hắn đuổi giết được.

Nàng nghiêng đầu, nhìn lơ đễnh ánh mắt sủng nịnh, ôn nhu của Lý Vân Thượng, bất giác mặt đỏ bừng. Hắn đang làm cái gì vậy? Hình như Lý Vân Thượng cũng không chuẩn bị, bối rối rồi nhanh chóng chuyển sang chuyện khác:

- Tiểu Văn, Thạch Lan và Nguyệt Cơ…

- Mục Tiểu Văn! – Quý Tử Ngôn lạnh giọng gọi, Mục Tiểu Văn lập tức nhìn qua phía hắn.

Lý Vân Thượng một bên ảo não. Tại sao mỗi lần đều bị hắn chen ngang vậy hả?!

- Quý Tử Ngôn, ngươi muốn nói gì? – Mục Tiểu Văn hỏi.

- Ta hỏi ngươi, hôm nay nếu biết ta muốn giết ngươi, còn muốn giúp hắn không?

- Giúp ai?

- … Quý Tử Khinh. – Quý Tử Ngôn chần chừ một chút, sắc mặt xanh mét, khó khăn nói ra mấy chữ này.

Hả

Quả nhiên là có liên quan tới Khinh Phong. Cảm giác của Mục Tiểu Văn chẳng bao giờ sai.

- Ta còn tưởng ngươi vì chuyện gì khác mà muốn giết ta, không nghĩ là liên quan tới Khinh Phong. – Mục Tiểu Văn bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu.

Quý Tử Ngôn hình như không ngờ tới phản ứng của nàng, trong mắt vừa có điểm ảo não vừa như bị đâm vào chỗ đau, mặt xanh mét. Qua thật lâu, hắn mới cắn răng nói:

- Được, bây giờ ngươi đã biết ta vì Khinh Phong mà muốn giết ngươi, nếu vậy ta hỏi ngươi, lần sau, ngươi còn giúp hắn không?

Nàng nên trả lời sao đây? Trả lời thế nào để tìm ra đáp án? hướng tới Lý Vân Thượng, nhưng người này vẫn như khi nãy ngưng thần nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình. Tò mò? Bực thật, bộ dáng của nàng nói chuyện với địch nhân rất thú vị hả? Thâm tình này ở đâu mà ra thế?

Mục Tiểu Văn bằng trực giác nói ta đáp án, nói như đinh đóng cột:

- Có, ta sẽ vẫn giúp hắn.

Trên mặt Quý Tử Ngôn như đóng băng:

- Tại sao?

- Bởi vì… Bởi vì ta với hắn là bằng hữu.

- Bằng hữu? – Quý Tử Ngôn cười thảm. Hắn với y là bằng hữu, vốn là bằng hữu chí thân nhưng mà chỉ vì ngôi vị hoàng đế, y liền vứt bỏ hắn. Tại sao hắn bị mẫu hậu vứt bỏ, bị y vứt bỏ, bị mọi người vứt bỏ?! Hắn vẫn còn nhớ rõ, ánh mắt mẫu hậu nhìn hắn dần dần tan rã, trong miệng là máu tươi:

- Con ta mặc dù vô năng nhưng vẫn phải thay mẫu hậu báo thù.

Hắn vô năng?! Từ sáu tuổi hắn đã bắt đầu học kiếm thuật luyện võ, quyền thuật mưu lược, không ngày nào không nghiêm túc luyện tập học hành; cho dù là nắng chói chang hay trời đông rét buốt cũng chưa bao giờ gián đoạn một ngày. Mười sáu tuổi hắn tham chiến, lập chiến công, chế quyền thần, đã thế mà còn là vô năng? Nhưng tại sao cuối cùng người đoạt được ngôi vị hoàng đế lại là y chứ?

Hắn thua tất cả, chưa từng thấy được một thứ gì.

Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ một chữ “thích” từng miệng hoàng huynh nói ra nhưng hoàng huynh thì không còn nhớ nữa. Người duy nhất hắn trân trọng nhất đã không còn nhớ rõ y từng yêu thương, trân trọng hắn nữa rồi. Trên đời này hắn chỉ còn lại một mình mà thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện