Mặc dù không phải ngày nào cũng xuất hiện nhưng một tuần ít nhất có ba ngày là Thôi Minh Vũ và Khinh Phong cùng tới tửu lâu này. Mỗi lần nhìn thấy Thôi Minh Vũ thì Mục Tiểu Văn vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng với lập trường của Kinh Phong, nàng cũng chỉ có thể đè bất mãn xuống.
Vì vậy mỗi lần không bận rộn, Mục Tiểu Văn sẽ lên nhã gian ngồi một lúc. Vài lần Mục Tiểu Văn hỏi thăm chưởng quỹ và tiểu nhị chút thông tin về thân phận của Thôi Minh Vũ và Khinh Phong, nhưng tất cả bọn họ chủ biết hai người họ là công tử gia thế hiển hách, còn thân phận thật sự thì không một ai biết được.
Nhưng sự thần bí này cũng không liên quan tới âm mưu hay tai họa gì. Nàng xuyên qua tới thời đại này thì không có chuyện lệ rơi thành sông hay khóc tới khản cả giọng. Nàng cũng rời xa chuyện tranh đoạt tình ái của nữ nhân trên thế gian, chỉ ở trong tửu lâu, làm một tiểu nhị nho nhỏ kiêm tính toán sổ sách, có thời gian thì tự thưởng ình bằng những buổi ngắm trăng thanh gió mát, rất tự tại. Phần lớn thời gian nàng chỉ nghĩ tới việc muốn về nhà.
Mục Tiểu Văn bán châu báu đổi lấy tiền, sai Dực nhi đi mướn người, mỗi ngày đều tới vách núi kia, ném những hòn đá xuống dưới để tính toán nhưng đều không có chút dấu vết nào. Sau đó nàng ước chừđộ sâu của vách núi rồi cho đấm người kia đi lượm những hòn đá đó về. Nếu có người nào đó không tìm thấy hòm đá thì rất có khả năng, ở nơi đó có một khe hở thời gian dẫn tới thời đại của nàng.
Chỉ là bất kể thời gian ngắn hay dài, những hòn đá kia không tìm được về thì cũng không có cách nào chứng minh khe hở thời gian kia tồn tại.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Dực nhi, ngoài cách lấy cớ làm thí nghiệm ra nàng không nghĩ được cớ gì tốt hơn. Nàng sợ Dực nhi biết được nàng không phải là tiểu thư thật sự.
Bên cạnh đó, nàng còn muốn biết thêm về binh pháp Tôn tử nhưng mỗi lần thấy đôi mắt hoa đào và ánh mắt nửa cười nửa không của Thôi Minh Vũ, lời vừa định nói ra tới miệng rồi cũng phải nuốt lại.
Đi xuống dưới lầu, liếc nhìn bóng Dực nhi chạy qua chạy lại trong đại sảnh, lòng Mục Tiểu Văn không khỏi áy náy. Nàng rõ ràng là có thân phận cao quý, là thiên kim tiểu thư của tể tướng, linh hồn người hiện đại, vậy mà so với bất cứ kẻ nào cũng bị gây khó dễ, phải chịu uất ức.
Phương Mặc khe khẽ từ phía sau tới gần nàng.
-Tiểu Văn, hôm nay theo vi phu đi ngắm trăng, thế nào? – hắn thừa dịp hai tay Mục Tiểu Văn đang bận cầm đồ, một tay hắn duỗi ra còn một tay vắt qua vai nàng, thân thiết nói nhỏ bên tai.
Mục Tiểu Văn không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp duỗi chân đạp cho hắn một cái nhưng Phương Mặc lại tránh được. Trọng tâm mất đi, nàng nghiêng người ngã vào lòng hắn, hai tay khó khăn duỗi để tránh không làm rớt cái mâm xuống. Phương Mặc thuận thế đưa mặt dán sát vào trán nàng, tạo nên một dáng vẻ ngọt ngào ấm áp.
Mục Tiểu Văn nổi điên, thả lỏng một tay, dùng khuỷu tay thúc vào ngực hắn một cái. Phương Mặc kêu lên đau đớn một tiếng rồi buông nàng ra.
-Tiểu Văn! – Phương Mặc vẫn cố gọi theo.
Mục Tiểu Văn bất đắc dĩ thở dài một hơi, bỏ mâm xuống, quay người lại nói:
-Phương Mặc, rốt cuộc vì sao ngươi lại đi theo ta? Ngươi có nhiều thê thiếp như vậy, bên ngoài có vô số oanh oanh yến yên, người không có việc làm thì đi mà tìm các nàng ấy chứ tìm ta làm gì? Ta vốn đã là thê tử của người khác, lại không xinh đẹp, mỗi ngày ngươi cứ quấn quýt lấy ta, rốt cuộc là có ý gì chứ? Ta không có cảm giác với ngươi, ngươi cũng chẳng có cảm giác với ta, đúng vậy không?
-Có lẽ vì ngươi không thích ta cho nên ta mới thấy hứng thú. – Phương Mặc tự tiếu phi tiếu đáp.
Đây đúng là mấy định nghĩa ngớ ngẩn của bọn công tử mà, cái gì không chiếm được mới là tốt nhất. Mục Tiểu Văn thầm than khóc một tiếng… Mặc kệ hắn cho xong!
-Tiểu Văn, làm thế nào ngươi mới đáp ứng ta, trở thành người yêu trong lòng ta?>-Phương Mặc, ta là thê tử của người khác, chuyện này há có thể lấy ra chơi đùa sao?
-Cho dù ngươi là thê tử của nhị hoàng tử thì có làm sao chứ? Cả kinh thành này có ai là không biết ngươi và nhị hoàng tử chưa từng là vợ chồng thật sự. Cho nên… - Phương Mặc nâng cằm nàng lên – hay là… ngươi trở thành của yêu của ta đi?
Trong lòng Mục Tiểu Văn hỗn loạn, ứ đọng đủ bức xúc. Tại sao nàng cứ bị người ta đem ra trêu đùa?
-Ta thích một người – Mục Tiểu
Văn lẳng lặng nói.
-Ồ? – Phương Mặc nhíu mày – Chẳng lẽ là nhị hoàng tử?
-Không phải, là người khác.
-Văn nương nương lúc nào cũng lưu luyến si mê nhị hoàng tử mà lại nói thích người khác sao? Nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ lại là đề tài cho người ta bàn tán rồi.
Mục Tiểu Văn không để ý tới hắn, tiếp tục làm việc.
Phương Mặc vẫn dây dưa:
-Mặc kệ hắn là người phương nào, Tiểu Văn, sao ngươi không cho ta một cơ hội? Phải như thế nào ngươi mới chịu đồng ý?
-Thật sự ngươi muốn biết phải thế nào ta mới chịu đồng ý? – Mục Tiểu Văn xoay người lại, nói từng chữ từng câu – Thứ nhất, làm cho nhị hoàng tử bỏ ta mà không làm liên lụy tới người nhà của ta, thứ hai là để cho ta nhảy từ vách núi thành tây xuống, biến mất không còn dấu tích.
Phương Mặc nhăn mày một cái rồi nói:
-Nhị hoàng tử sẽ không bỏ ngươi, vả lại nếu bỏ ngươi thì danh tiếng tể tướng sẽ bị tổn thất, không có khả năng không ảnh hưởng tới người nhà ngươi. Nhưng Tiểu Văn, sao ngươi lại muốn nhảy xuống vách núi thành tây rồi biến mất?
-Quá mệt mỏi nên muốn tìm một nơi nào đó mà người ta gọi là thế ngoại đào tiên – Mục Tiểu Văn thản nhiên đáp.
Khóe môi Phương Mặc vung lên cao, ôm lấy Mục Tiểu Văn:
-Cho nên ta nói Tiểu Văn rất đặc biệt mà. Nếu làm người yêu trong lòng ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi chữa thương.
-Chữa thương? – Mục Tiểu Văn gạt tay hắn ra – Đùa giỡn hết lần này tới lần khác, không để ý đến cảm thụ của người ta… đây là cái mà ngươi nói là chữa thương sao?
-Ngươi và Lý Vân Thượng cũng không phải là vợ chồng chính thức – Phương Mặc không quan tâm, mỉm cười như trước.
Mục Tiểu Văn không hề để ý đến hắn, tránh ra xa. Giọng của Phương Mặc từ phía sau truyền đến:
-Đánh cuộc một lần xem thế nào. Nếu ta có thể làm cho ngươi mở miệng cười lớn ba lần thì ngươi nhất định phải suy nghĩ tới đề nghị của ta.
Mục Tiểu Văn không để ý tới, thân ảnh biến mất sau cửa gỗ. Phương Mặc không thấy bóng dáng nàng nữa mới tựa vào tường thở dài một hơi.
Phương Mặc ơi là Phương Mặc, cứ nhớ cái tên này lại đau đầu. Lần trước ở tửu quán không những không hù dọa được hắn chạy, ngược lại lại làm hắn càng thêm hứng thú. Giống như phát hiện ra một trò chơi thú vị, Phương Mặc đối với chuyện làm Mục Tiểu Văn tức giận thấy không biết chán, hơn nữa thủ đoạn lại rất ngây thơ. Nếu không phải đem mao mao trùng (1 loài sâu) bỏ lên đầu Mục Tiểu Văn thì cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, cố gắng hù dọa nàng giật mình. Mục Tiểu Văn không hề bị công kích thì dường như càng kích thích hắn sử dụng những trò ác kiệt hơn, đơn giản là trả thù, làm hắn không ngừng diễn kịch.
Tức thì tức thật nhưng đúng là Mục Tiểu Văn rất sợ con sâu đó, cũng rất sợ người khác đột nhiên xuất hiện hù mình, vì thế sau mỗi lần bày trò Phương Mặc cũng có lúc thành công. Mỗi lúc như vậy, hắn lại cười vô cùng thoải mái.
Lúc đầu bị hù dọa, Mục Tiểu Văn còn làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi rời đi, sau này thì càng ngày càng táo bạo, quyết định thật nhanh, trực tiếp giận dữ. Loại tức giận này không có tính công kích mà chỉ làm cho Phương Mặc càng thêm cảm giác muốn chơi đùa mà thôi. Hắn không lo. Hắn không lo việc nàng là nữ tử, mà coi nàng như một đứa trẻ. May mà không có người hiện đại nào biết nàng, nếu không họ sẽ nói nàng không xứng làm người hiện đại.
Ba lần cười? Mục Tiểu Văn lắc đầu lần nữa.