Nhân vật chính trong truyện này từng xuất hiện trong bộ truyện khác tên là "Ngoảnh Đầu Lại Nhớ Về Ánh Mắt Của Người" đăng tại app Dreame vì lí do kí hợp đồng độc quyền không thể bê qua wattpad.
Trong khi chờ hai đứa nhỏ yêu nhau, trích một ít cho mọi người đọc chơi.
Bộ Ngoảnh Đầu Lại Nhớ Về Ánh Mắt Của Người full rồi nha, đó là bộ đầu không được chắc tay lắm, còn thiếu sót bộ đó cỡ 112 chương.
Dưới đây là phân đoạn có sự xuất hiện của nv9 bộ này.
Nội dung không quan trọng lắm, mọi người không đọc cũng không ảnh hưởng gì, chỉ là có đoạn show ân ái của bé sói con thôi.
Trích- Ngoảnh Đầu Lại Nhớ Về Ánh Mắt Của Người đăng tại app Dreame.
Đại hội trở về quy cũ, tiếp tục nổ ra sau vụ án cướp đi sự chú ý của nhiều người.
Sát Du Bang bình ổn tham gia thi đấu với một đội ngũ vui vẻ hòa ái, thắng vẫn cười thua vẫn cười.
Dường như giải đấu đặt ra không hoàn toàn quan trọng đối với họ, không phải vì tham gia cho có mà do tâm mỗi người trong bang không phải chịu áp lực bởi bất cứ một thế lực nào kể cả bang chủ.
Nếu từ đầu bang chủ đến đại hội tham gia là muốn dành lấy giải thì đã cho người truyền lệnh bảo họ ra sức tập luyện từ trước, ai nấy trong bang biết bang chủ đến tham gia vì tận dụng đại hội đông người liền rời núi quan sát thế lực các bang phái thấu hiểu rõ năng lực họ tới đâu, ai nên đụng và ai không nên đụng.
Người dẫn đầu đại hội vẫn là thiếu niên trẻ tuổi Vưu Minh được mọi người hết lòng trông chờ, có nhiều lão hậu bối nhìn hắn vừa mắt liền muốn bắt quàng làm họ giới thiệu nữ nhi của mình hòng mong sau này hắn thành danh, không là Võ lâm minh chủ tương lai cũng được người khác nể nang một đường thuận lợi trở thành con rễ mình thì tiếng tăm dòng họ chính các lão ta cũng được mọi người ngưỡng mộ kính trọng, nữ nhi các lão sẽ được hưởng phúc cả đời được người người nể nang.
Hắn thế mà không những không đồng ý cũng không nói ra lời từ chối, thẳng thừng chỉ nói một câu đủ làm các lão hậu bối phải vứt bỏ cái chiêu trò dành dựt hắn về tay.
Vưu Minh nói: Thê tử ta đang chờ ta lãnh bạc về xây cho y một tòa cung điện.
Lão tiền bối: ...!Thôi thì ngươi đi cướp ngôi vàng của vua luôn đi, có phải hay hơn không? Đây là tiếng lòng ai oán của các lão giả.
Lưu Vũ Ân một bên nghe thấy, cảm thấy ý tưởng này cũng hay, nếu hắn có được Ninh Ninh trong tay cho dù y thích cả ngai vàng hắn cũng cố cướp được cho y ngồi.
Sơ lượt một vòng, chung kết quy tục toàn người chân chính có thực lực.
Số người trong vòng chung kết là mười, Sát Du Bang chiếm hết ba chỗ, đến lượt thi với bang đối thủ thường mang tâm lí hồi hộp, không rõ thực lực hai người còn lại ra sao thế nhưng trước mắt chứng kiến Dần giấu thực lực cuối trận không khỏi khiến đối thủ tăng cường phòng bị.
Hai hồi liên tiếp Vưu Minh cho đối thủ không ngốc đầu dậy nổi làm ai cũng phải khấn vái không muốn chạm mặt với hắn trong vòng chung kết.
Chung kết ít người sao có thể tránh được vì thế số người còn lại hiện tại trên dưới năm người bao gồm Vưu Minh, Mẹo, Dần, Ngọ.
Lưu Vũ Đình trầm tư đưa ra kết luận:
Dần Mẹo Ngọ vẫn còn hạng tay mơ chưa thể đấu lại Vưu Minh.
Huống chi, chúng ta cũng chẳng muốn cái chức võ lâm minh chủ.
Lục Ninh chắc mẩm người trụ lại cuối cùng là Vưu Minh, y không biết lời Lưu Vũ Ân liệu có thực hay không? Thế nhưng nhìn lại những màn đánh của Vưu Minh y biết rằng hắn đang cố gắng, muốn giành giải cho bằng được.
Thực sự là muốn xây cung điện cho ái nhân?
Có lẽ ái nhân hắn sẽ hạnh phúc.
Lưu Vũ Ân lấy quạt che miệng nghiêng người về phía Lục Ninh.
Đúng như lời Lưu Vũ Ân đã nói, ba người trong bang Dần Mẹo Ngọ tất cả đều bị hạ gục, một phần là do ba người họ cũng không muốn lấy hết sức ra đấu.
Đi đến vòng này đủ chứng minh thực lực đủ mạnh, ít nhất hơn rất nhiều người tham gia thi đấu, vượt qua người của tứ phương Chinh Nam, khiến ai không khỏi nể nang.
Tứ phương chinh nam duy nhất sót lại Bạch Trạch sơn trang đi được đến vòng đấu cuối cùng.
Hai người phân cao thấp ai, có thể đảm nhiệm võ lâm minh chủ tương lai, là chuyện chưa thể nói? Đối đầu với Vưu Minh cũng chính là Bạch Trạch sơn trang Bạch Hàng.
Võ Lâm nhăn mặt chun mũi lầm bầm: Ây nếu để cục lễ nghi đảm nhận chức minh chủ phỏng chừng giang hồ có thể biến thành triều đình thứ hai lúc nào không hay.
Lưu Vũ Đình nhéo một bên đùi Võ Lâm làm hắn phải bịn miệng than đau ai ui, lòng đau như cắt lại không thể phát tiết chỉ có thể chịu đựng, trách thầm cũng không dám trách một cái, Lưu Vũ Đình thấy hắn ngoan ngoãn lại liền gật đầu cười vui, giải thích rõ cho hắn hiểu:
Tứ phương Chinh Nam là giáo phái có danh phận, hôm nay ngươi nói xấu Bạch Trạch, quần hùng nghe thấy về sau bang chúng ta càng mất hơn là được.
Võ Lâm gật đầu nói nhỏ hứa rằng về sau sẽ tỉ mỉ suy xét cẩn thận, Lưu Vũ Đình đành cho qua không trách móc gì thêm.
Y hiểu rõ con người không ai là hoàn hảo, y cũng vậy, Võ Lâm cũng vậy.
Võ Lâm tính tình nóng vội, manh động khiêu khích người khác lại không cần thời gian tỉ mĩ suy xét, bản chất con người không phải nói thay đổi là thay đổi, quan trọng người khuyên nhủ hắn là ai và bản tâm hắn có chấp nhận thay đổi.
Trước mắt phân tích cho hắn, hắn tự sẽ suy nghĩ.
Bạch Hàng một thân bạch y phiêu dật tựa người tu tiên phong thái anh khí được Bạch Trạch mài giũa không thể so với người tầm thường trái ngược lại Vưu Minh trông anh tuấn mặt mày sáng lán soái khí ngất trời lại vận y phục vải thô không thể muốn so là so, tuy vậy ai cũng không dám một lời chê bai hắn, bởi hắn có năng lực.
Nhìn qua mỗi lần xuất chiêu từ Vưu Minh đánh ra, không ai nhìn ra được bộ võ công hắn đánh là thuộc môn phái nào, có người cho rằng có thể hắn gặp may do một lão tiền bối nào đó chỉ dạy nên công lực mới có thể thâm sâu.
Lại có người cho rằng hắn võ công hắn đánh là đánh loạn xạ dựa vào tình thế mà xuất chiêu chứ không có một cơ sở trật tự nào cả.
Nội công Bạch Hàng được xếp vào hạng nhất nhì sơn trang, mỗi lần xuất lực là mỗi lần chấn kinh lòng người, người trước người sau đánh với hắn không tránh khỏi hai từ thua cuộc bởi vậy hắn mới đi được đến bước đường cao ngưỡng này và rất có thể hắn sẽ trở thành một vị minh chủ tương lai danh vọng vượt tận trời xanh sánh với một vị vua đại diện cho toàn bộ võ lâm.
Hồi thứ nhất tiếng trống vừa cất hai thân ảnh liền sát nhập, gió nổi quanh Phong Đài, ánh nắng chói chang dạ sáng hai dáng hình chân chính giao đấu qua đôi mắt tinh tường với người có võ công cao thâm mới nhận nhìn ra từng chiêu thức biến hóa khôn lường, nhận thấy đường đi nước bước của từng hạ chiêu.
Lưu Vũ Ân tự tại dựa thân vào ghế ăn nhàn nhã ăn nho, nghiêm minh nói:
"Mỗi lần kình lực phát tán Vưu Minh tự thân biết tiết chế bố trí từng chiêu thức đón nhận đòn đánh của đối thủ, nội lực chấn chỉnh khí công.
Thân hắn còn trẻ lại rõ ràng từng phương thức xuất thủ, người như vậy ắt phải chịu qua năm tháng luyện khổ, hắn không con nhà nòi cũng con nhà tướng.
Lục Ninh một bên cười khổ thiết nghĩ: Ngươi đoán thật hay, khâm phục, khâm phục.
Lưu Vũ Ân gác tay lên vai Lục Ninh tiếp tục phân tích: Còn cục lễ nghi, hắn từ nhỏ đã được giáo phái dưỡng thành một thân gia giáo, đương nhiên về phần võ công không khổ cũng nhọc.
Thân phận càng lớn giới luật càng nghiêm, sống trong một môi trường ganh đua, hắn không hề tầm thường.
Đi đến ngày hôm nay là chuyện không hề đơn giản, khắc khổ có mấy nào dễ dàng đổi lấy thành công.
Vũ huynh ngươi xem, công pháp của hắn mặc dù có đường lối, quy luật chỉnh tề thế nhưng so về nội lực Vưu Minh vẫn nhỉnh hơn hắn nhiều bậc, e là bao năm công sức của hắn dễ đạt cũng dễ tan.
Hội trống vang lên tận chín hồi, cửu hồi vĩnh viễn bất tận, ba vị Hình Luật trưởng đồng loạt đứng lên vỗ tay khen ngợi, chủ trì Châu Dung Kì đến chánh sảnh dõng dạt tuyên bố:
Hồi cuối, Vưu Minh, thắng.
Lễ nghi rườm rà nghênh đón tân minh chủ ban bố rõ ràng, cố minh chủ Nhậm Triền truyền lại mộc lệnh minh chủ cho Vưu Minh.
Võ lâm minh sĩ hớn hở nhiệt tình chúc mừng không ngớt.
Là đại diện một bang Lưu Vũ Ân nhận thấy chính mình có chút cảm tình với Vưu Minh liền cho người trong bang chuẩn bị quà cáp biếu tặng tân minh chủ.
Vưu Minh có được chức vị, lãnh được quà thưởng lại còn được nhiều quà từ vạn quần hùng gửi tính toán một hồi hắn chốt Đông ca thích món nào thì giữ lại, còn không nhất định phải bán hết đổi lấy tiền bạc xây cung.
- --
Ngươi còn chưa trở về? Vưu Minh chống cằm nhìn người đối diện.
Lục Ninh thản nhiên đáp: Sự vụ còn chưa hoàn thành, không phải muốn về là về.
Vưu Minh truy vấn: Hắn vừa chưa đồng ý thương nghị?
Lục Ninh điềm nhiên trả lời: Hắn nói, đại hội kết thúc sẽ cùng ta luận bàn.
Vưu Minh cho rằng việc này có điểm bất thường: Đại hội kết thúc hôm qua, chẳng phải hắn nên lập thời gian báo ngươi, dự định thương nghị sao? Hiện tại im ru, không hề nhắc đến? Không chừng hắn đổi ý,