Ba của Gin là Dương Minh, ông công tác ở nước ngoài nhiều năm liền. Thời gian Gin gặp ba cũng ngày càng ít đi. Dương Minh hiện đang là giám đốc tài chính cho tập đoàn Đằng Phong, đây là tập đoàn lớn ở Mỹ do Đằng Phong Vũ điều hành. Và hiện tại ông ấy cũng biết Đằng Phong Vũ là người con trai duy nhất của người bạn thân ông, Dương Minh coi cậu ta như con mình từ lúc Đằng Phong Vũ còn rất nhỏ. Vì thế 3 năm trước khi Đằng Phong Vũ tới tìm ông, và nhờ ông giúp đỡ thì ông không thể nào từ chối. Khi biết được sự thật về cái chết của của Đằng Kiến Phong là cha của Đằng Phong Vũ cũng là người thân mình và cuộc sống mà Đằng Phong Vũ phải trãi qua khi ở nước ngoài, Dương Minh thấy mình thật hèn nhát, kém cỏi vì vậy ông bắt đầu giúp Đằng Phong Vũ làm Giám đốc tài chính cho tập đoàn Đằng Phong, giúp cậu thực hiện kế hoạch trả thù Đoàn Nhất Nam.
Tại sân bay, Phương Yên Lan vẻ mặt mong chờ trông ngóng đợi đón Dương Minh thì điện thoại bà reo lên. Trong lòng bà hồi hộp, mồ hôi đổ khắp người, mặt bà trông có sự hạnh phúc bà không nghe máy nhưng điện thoại cứ gọi mãi gọi mãi. Phương Yên Lan lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên và dãy số gọi đến bà giật mình trong lòng chột dạ suy nghĩ thắt mắc tại sao nó lại điện thoại vào giờ này chứ?
Tay trượt trên màn hình điện thoại, bà đặt lên tai nghe “ Alo…” vừa nói xong tự động bà đưa điện thoại ra xa tai. Từ trong điện thoại một tiếng hét thất thanh truyền đến “ SAO MẸ LỪA CON HẢ?” Bên kia Gin cả giận quát lớn.
Phương Yến Lan nhỏ giọng, đôi mắt đảo mấy cái liền “ Con gái. Bình tĩnh bình tĩnh nào?”
Gin môi co giật “ Sao mẹ không nói cho con biết ba về?”
“ ha ha… ba... mẹ muốn cho con bất ngờ mà! Con đừng lo yên tâm đi chơi với Tiểu Vũ đi.” Vừa dứt câu, Phương Yến Lan nghĩ hình như có cái gì đó không đúng, sai hình như mẹ nói sai gì rồi, kì này chết chắc rồi…
Gin quay phắt qua, ánh mắt lạnh thấu sương trừng mắt nhìn Đằng Phong Vũ “ Được lắm, thì ra là mẹ với tên khốn này lừa con. Chờ đấy con về sẽ tính sổ với 2 người. lấy cả vốn lẫn lãi.” Giọng nói của cô toát ra khí lạnh tới nổi bên kia điện thoại Phương Yến Lan đổ hết mồ hôi, rợn người.
“ Gin à, mẹ muốn con được nghĩ ngơi mà thôi. Mẹ chỉ….” Tút tút tút. Chưa kịp nói hết câu thì điện thoại chỉ còn nghe tiếng máy bận. bà cất điện thoại đi thở phào một cái, đưa tay lên lao mồ hôi trên trán ước đẫm.
Bên kia, Đằng Phong Vũ bị Gin trừng đến lạnh người, khí lạnh toát ra đáng sợ, ánh mắt cô nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống chỉ thiếu điều cô không nói thẵng ra: tên khốn kia chờ đấy, tôi bâm anh quăn cho cá ăn.
Máy bay vừa đáp xuống, Dương Minh bước từ cổng ra, tuy đã gần 50 tuổi nhưng nhìn ông không có chút nào gọi là già, mà ngược lại là người rất có khí phách lại còn rất đẹp trai nha.
Phương Yến Lan chạy đến bên Dương Minh, ông dang tay ra đỡ lấy bà, hai người ôm chầm nhau trên gương mặt nở những nụ cười hạnh phúc làm cho người xung quanh phải ghen tị, nhìn biểu cảm của hai người dường như muốn nói cho cả thế giới biết: Bây giờ chúng tôi hạnh phúc nhất thế giới nha..
Ở bãi biển, Gin không nói một lời nào với Đằng Phong Vũ, cô đứng dậy bỏ đi trước. Đằng Phong Vũ đuổi theo, ồn ào bên tai cô hắn nói không ngừng phiền chết được.
Đi được một khoảng, Gin đứng lại, Đằng Phong
Vũ đi tới va ngực hắn vào đầu cô. Gin vẫn đứng yên không phản ứng gì, một lúc sao cô hỏi “ Thực ra anh là người như thế nào hả?”
Đằng Phong Vũ biết câu hỏi của Gin đang muốn hỏi cái gì, hắn im lặng không trả lời, gin lạnh lùng hỏi tiếp “ Anh muốn gì ở tôi? Ba tôi về nước chắc anh cũng biết đúng không?”
Đằng Phong Vũ vẫn không mở lời nào, im lặng nhìn tấm lưng nhỏ bé của Gin, đôi mắt mang một nỗi buồn ảm đạm. không phải hắn muốn lừa dối cô, chỉ là hắn nghĩ như bây giờ sẽ tốt hơn rất nhiều so với chuyện Gin biết được sự thật, biết được con người hắn, thế giới mà hắn đang sống như thế nào, Đằng Phong Vũ sợ một khi biết được Gin sẽ rời bỏ hắn, lúc đó hắn thà chết đi còn hơn, hắn không dám nghĩ đến, thât sự rất kinh khủng rất kinh khủng.
Hai người im lặng không nói gì, không khí trở nên ảm đạm, một lúc sau Gin bước đi Đằng Phong Vũ cũng đi theo sao cô nhưng không dám đến gần. Gin ngừng lại lạnh lùng nói “ Đừng đi theo tôi, anh mà theo thì sau này đừng hòng thấy mặt tôi nữa!” dứt câu, cô bước vội về phía trước không quay mặt lại nhìn hắn lấy một lần,
Đằng Phong Vũ muốn đi theo cô, nhưng hắn sợ sau này sẽ không gặp cô nữa, đứng nhìn bóng lưng cô khuất dần khuất dần trong đêm tối của biển.
Ngồi lại một mình giữa biển một lúc, Đằng Phong Vũ lái xe trở về khách sạn. Hắn bước cào phòng, bật đèn sáng trưng đôi mắt đảo một vòng xung quanh rồi bước vào phòng ngủ. Đôi mắt Đằng Phong Vũ thoắt cái trở nên lo lắng đến mức không kiểm soát được hành động của mình, Gin đâu? Khi quay trở về khách sạn trời đã khuya, cứ tưởng Gin đã quay về và ngủ rồi chứ, nhưng trong phòng không có ai, đồ cô vẫn còn để trên bàn mọi thứ điều được đặt ngăn nắt, vậy người đâu sao không có đây? Đằng Phong Vũ tay run run cầm điện thoại trên tay gọi cho Gin, không ai bắt máy, dù hắn có gọi thế nào cũng không ai bắt máy. Trước mắt hắn mọi thứ như tối đen lại, chân không đứng nổi run run lui về sau dựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống ngồi trên nền gạch lạnh lẽo. tìm trong điện thoại bấm gọi giọng hắn lạnh lùng đến cực độ nói với người bên kia “ lập tức tìm Dương Tiểu Lam ngay cho tôi”.
Gin đi được một đoạn thì ngừng lại, trong tay cầm điện thoại bấm gọi cho Huỳnh Thư Trinh nhưng nhiều cuộc gọi không ai bắt máy, cô lướt trên màn hình bấm gọi cho một số khác, đổ một hồi chuông cũng có người bắt máy “ Mình nghe đây, Tiểu Lam”
Gin mệt mỏi nói “ Cậu đang ở đâu đó?”
Đoàn Nhất Nam nghe giọng cô có gì đó không ổn, trong phòng họp cậu ta khẽ đừng lên nhẹ nhàng ra ngoài hành lan “ Có chuyện gì, giọng cậu sao vậy?”
Tiếng thở dài bên kia càng làm cho cậu ta lo lắng hơn, Gin nói “ ba mình về rồi… mình muốn về nhà. Cậu… đưa mình về nha?”
Đoàn Nhất Nam vội vàng bước đi “ Cậu đang đâu? Mình tới ngay.
Gin nói cho cậu ta biết chỗ cô đang đứng chờ rồi cúp máy. Đoàn Nhất Nam vội lái chiếc BMW mà trợ lí của tập đoàn MT đem tới đi đến chỗ Gin ngay lập tức. Lúc Đoàn Nhất Nam tới đón cô, cô im lặng không nói gì bước lên xe ngồi xuống, 2 mắt gin nhắm chặt lại và cứ thế hai người chạy về thành phố.