“Nhóc tư…” lão nhị nuốt nước miếng gọi tôi thử, chính mình lại không nhúc nhích.
Vì thế ba người sáu đôi mắt động tác nhất trí cùng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hít sâu một hơi, đứng lên đi qua, nhận mệnh cầm điện thoại lên.
“Cậu rất cố gắng, tôi vì chuyện này rất vừa lòng.
Nhưng thật đáng tiếc, cậu cũng không thể ở trong thời gian quy định thuần thục đánh ra bản nhạc này, cho nên mời nhạn trừng phạt đi.
Xét thấy biểu hiện lần này của cậu không tồi, cho nên hình phạt xem xét giảm bớt.
Cho tới chủ nhật tuần sau cậu phải thuần thục đàn hơn nữa còn phải diễn tả được tình cảm có trong nó, tôi muốn cậu diễn trước toàn khối.
Làm không được, trừng phạt sẽ là thứ cậu không thể tưởng tượng nổi.
Good luck to you.”
“Fuck!”
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi tôi xem xong tin nhắn đó.
Cmn không phải chứ? Tên mua thật sự gắn thiết bị theo dõi trên người tôi à? Vì cái gì tôi có cố gắng hay không nó đều biết rõ ràng như vậy?
Còn xem xét giảm bớt hình phạt, thật cmn cảm ơn nhiều nhá!
“Sao sao sao?” Vừa thấy tôi kích động như vậy, ba đứa còn lại đã bu lại đây.
Lão nhị nhanh tay đoạt điện thoại tới.
“Đệch!” Ba người kia sau khi xem xong phản ứng cũng chả khác gì tôi.
“Cmn chơi vậy luôn?” Lão đại quăng ngã ghế.
“Người này là ai chứ?” Lão tam ném sách.
“Ai cmn nhàm chán như vậy? Chơi theo dõi?” Lão nhị quăng ngã… thiếu chút nữa ném điện thoại của tôi, bị tôi giật lại kịp.
“Mày quăng thử xem!”
Lão nhị ngượng ngùng rụt tay về, ưởn cổ cố giải thích: “Tao không có ném! Tao chỉ muốn đưa cho mày!”
“Ha ha.” Tôi cười ha ha hai tiếng với nó.
Tin mày tao đổi sang họ mày.
“Nhóc tư, mày thật sự không biết người kia là ai?” Lão đại hỏi.
“Tao nếu biết nó là ai, mày cảm thấy tao còn rảnh rỗi chơi trò nhảm nhí này hả?” Tao sẽ tiến tới đập nó tới nỗi ba má nhận không ra.
“Lão nhị, mày làm gì?” Lão tam bỗng kêu lão nhị, tôi cùng lão đại theo tiếng kêu nhìn theo, chỉ thấy lão nhị đang kích động gõ máy tính, con chuột ‘click click’ liên tục.
“Tao đổ bộ diễn đàn trường chứ sao! Tao nhìn