“Anh…”
“Sao vậy?” Ánh mắt đầy dấu hỏi của Cố Nam nhìn về phía tôi.
Tôi nhíu nhíu mày, có lẽ do mình suy nghĩ nhiều thôi, người này sao có thể có liên hệ với người trong giấc mộng? Nếu thật sự có cái gì, vì sao anh ta lại giống như không quen biết tôi như vậy?
“Không có gì, đột nhiên nghĩ tới một người bạn, cảm thấy người đó rất giống anh, cho nên thất thần.”
“Hả? Bạn gì? Bạn học sao? Tôi thế nhưng cũng có chút tò mò đó là người sao đó? Thật sự rất giống tôi sao?” Cố Nam nhìn vào giống như rất có hứng thú với lời nói kia của tôi, bởi vì nghe nói giống mình sao?
“Ặc… không phải, tôi cũng không biết người kia ở đâu.
Tụi tôi… Đã không còn liên lạc nữa.”
“Vậy à, thật là tiếc quá!”
Đúng vậy, thật là tiếc.
Tôi một chút cũng không nhớ nổi người kia là ai cả? Vì cái gì lại xuất hiện trong mơ của tôi? Nếu tôi có thể biết người kia là ai thì tốt rồi, như thế tất cả những chuyện bí ẩn đều sẽ được giải đáp hết.
“Đúng rồi, cậu tới đây khi nào? Hiện tại không phải thời gian đi học sao?” Cố Nam đột nhiên tò mò nhìn tôi hỏi.
Tôi bất đắc dĩ buông tay, nói: “Không còn cách nào khác, tôi đã báo danh tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường rồi, cho nên phải gia tăng luyện tập thôi.”
Cố Nam kinh nhạc há to miệng, không thể tin nổi nhìn tôi, “Cậu… cậu muốn biểu diễn trước toàn trường? Biểu diễn cái gì!” Anh ta nhìn đàn piano trước mặt, dùng giọng điệu vô cùng nghi ngờ hỏi, “không phải là chơi đàn đi?”
Tôi nhìn anh ta, dưới sự tan vỡ trong nụ cười ấy nghiêm túc gật gật đầu.
Sau đó tôi nhìn thấy mặt anh ta cứng đờ luôn rồi.
“Dũng khí đáng khen!”
Khoé miệng tôi run rẩy nhìn anh, tôi chơi đàn khó nghe lắm hay sao hả? Dùng biểu tình nhìn người đi tìm chết nhìn tôi làm gì!
“Cám ơn đã khích lệ!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh ta xấu hổ cười cười, nói: “Tôi không có ý khác, cậu đừng hiểu lầm!”
“Tôi không hiểu lầm, không cần anh nói tôi cũng biết mình bao nhiêu cân lượng mà.” Tôi là người keo kiệt như vậy hả? Ờ! Tôi lòng dạ hẹp hòi thù dai sao? Có đó!
“Ặc…” Cố Nam có chút không biết làm sao nhìn tôi đang nổi tính, có lẽ cũng không