“Ngu ngốc! Phải gọi anh trai có biết không?”
“Tui mới không có chuyện gọi anh là anh trai đâu! Mẹ tui chỉ một đứa con, tui mới không có anh gì cả! Hừ!”
Cố Nam lần đầu tiên gặp Tả An, đó là khi mẹ quyết định gả cho ba Tả.
Ấn tượng của Cố Nam với Tả An đại khái là, người nho nhỏ, mặt còn tí beo béo của trẻ con, nhìn qua rất muốn chọc ghẹo, nhưng không thể phủ nhận là cũng rất đáng yêu.
Khi đó Cố Nam nghĩ, nếu như có một đứa em trai như vậy cũng không tệ.
Nhưng Tả An lại không nghĩ như vậy.
Tả An đối với chuyện Cố Nam tới, giống như thú nhỏ đang trông coi lãnh địa của mình đột nhiên ngửi thấy mùi uy hiếp từ bên ngoài, trong phút chốc dựng hết móng vuốt của mình lên.
Trong một khoảng thời gian dài ban đầu, Tả An đều không cho Cố Nam tí sắc mặt tốt nào.
Mẹ Tả An khi cậu còn nhỏ bị chết do tai nạn giao thông, ba Tả cũng xem như là một người ba tốt, tuy bình thường không chú ý nhiều tới Tả An, nhưng cũng vì bận tâm tới cảm nhận của Tả An mà không đi bước nữa.
Mãi cho tới khi Tả An chuẩn bị vào cấp 2, mới quyết định cùng mẹ Cố cũng có một đứa con riêng như vậy kết hôn.
Ông không để bụng nhiều chuyện nuôi thêm một đứa nhỏ, ông không thiếu tiền.
Ông chỉ lo lắng người kia không tốt với Tả An, bởi vì Tả An là con trai duy nhất của ông.
Sau lại, ba Tr có lẽ vẫn luôn hối hận vì mang tới một người anh trai thế này cho Tả An.
Nếu không có Cố Nam, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.
Cố Nam là một người anh tốt.
Lúc bắt đầu có lẽ xuất phát từ việc lấy lòng, hoặc do mặt khác, tóm lại anh đối với Tả An so với người làm ba còn chu đáo hơn.
Đứa nhỏ đối với người đối tốt với mình thì luôn sinh ra hảo cảm.
Dần dần, quan hệ của Tả An và Cố Nam ngày càng tốt.
Ba Tả và mẹ Cố đều rất vui mừng, mẹ Cố cũng thêm chú ý nhiều hơn với Tả An.
Lúc Tả An bắt đầu sửa đổi xưng hô gọi Cố Nam là anh trai, bọn họ gần như trở thành người