Đây là đâu?
Tôi có chút khó khăn cử động thân thể, phát hiện cả người đều mềm nhũn, khó khăn có chút sức lực nào.
Đầu vẫn luôn mê mê mang mang, cảm giác không khỏe lắm.
Tôi cố gắng nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này đại não lúc này lại đình công, tôi chỉ có thể nặng nè mà thiếp đi.
Ý thức mơ hồ cảm giác như có người mở cửa, sau đó có người dừng lại bên mép giường, nghe tiếng bước chân dường như không chỉ có một người.
Có người nói chuyện bên tai của tôi.
“Ông chủ, tôi theo như ông nói, lần này sẽ làm ngài tuyệt đối hài lòng, thế nào? Tôi nói không sai chứ?”
“Lần này xem ra không tệ, tìm đâu ra thế? Không có phiền toái gì đi?”
“Ông chủ ngài yên tâm! Lần này tuyệt đối không thành vấn đề! Nếu xảy ra chuyện tôi tự mình gánh vác!”
“Được! Tôi tin cậu một lần! Đến lúc đó không thiếu chỗ tốt cho cậu đâu.”
“Hắc hắc… cám ơn ông chủ!”
…
Tôi cảm thấy có bàn tay thô ráp đang sờ soạng trên mặt mình vài cái, sau đó tiếng dần dần rời xa.
Lúc tôi chuẩn bị ngủ nữa, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, lần này tiến vào chỉ có một người, bởi vì tiếng bước chân nhẹ đi rất nhiều.
Lúc sau trong phòng không còn tiếng nữa, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác được người nọ đứng ở mép giường, đang nhìn tôi.
Là ai?
Tôi đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, trong lòng đang có cái âm thanh gì đó nói với tôi, nếu tôi không mau chóng tỉnh lại tôi rất nhanh sẽ gặp nguy hiểm!
Lúc tôi đang cố gắng ép mình tỉnh táo, người ở mép giường di chuyển.
Tôi cảm giác chỗ bên cạnh mình hơi sụp xuống, hơi thở đầy mùi thuốc khiến người ta buồn nôn.
Một bàn tay vuốt ve mặt của tôi, cảm giác bàn tay này có chút lớn, che lấy hết nửa khuôn mặt của tôi, ngón tay xuyên qua mái tóc ôm lấy cái gáy.
Tỉnh lại! Nhanh tỉnh lại đi!
Tôi dùng hết sức mở hai mắt, nhưng cùng lắm chỉ mở được khe hở mà thôi.
Trong mông lung tôi nhìn thấy mặt gã đàn ông này, nhìn qua có chút mập, ánh mắt đục ngầu, miệng đầu mũi thuốc lá.
Nháy mắt kia tôi đã bị dọa tỉnh, bất ngờ mở to hai mắt, trốn về một bên.
Nhưng thân thể tôi đã nhũn ra rồi, trên thực tế chỉ là khoảng cách trở mình mà thôi.
Ông già kia thấy tôi tỉnh lại cũng không hoảng hốt gì, ngược lại càng thêm hưng phấn.
“Bé tỉnh rồi sao? Anh còn đang suy nghĩ tìm cách nào làm bé tỉnh đây này? Ngủ rồi làm chút chuyện ý gì cũng không có, y chang ‘gian thi’ vậy.
Tuy nhiên bé lớn lên không tệ, anh sẽ không ngại nhẹ nhàng chút đâu.”
“Cái gì?”
Tôi cảm thấy mình