- Ui da
- …
Tình hình là thế này: chiếc thang cũ không chịu được sức nặng nên bị gãy, vs “võ công” của mình, Kris hoàn toàn tránh được, nó phóng ra trước khi thang gãy nhưng k ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, điểm phóng trúng ngay Phong ka đang đứng đấy, kết quả Kris nằm đè lên Phong, trán kề trán, ngực đè ngực (đề nghị k nghĩ bậy). Trong phòng im phăng phắc, ánh trăng khẽ soi qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, 2 ng cứ “giữ nguyên tư thé” nhìn nhau, lúc này Kris mới nhìn thẳng Phong, mái tóc xòa trc trán che hờ đôi mắt, sống mũi cao, khuôn mặt lạnh lung dầy nam tính…
- Này, nặng quá
Bừng tỉnh, Kris chống tay ngồi dậy. Mặt nó thoáng đỏ.
- Lần thứ 2 – Phong nói r giơ tay hình chữ V
- Hở – Kris ngơ
- Cô đè lên tôi
- Đừng nói chuyện dễ gây hiểu lầm như thế, nói chính xác vì anh đứng k đúng lúc đúng chỗ nên mới bị tôi va vào
- Ngụy biện
- Này …-Kirs chịu hết nổi, la lớn lên, nhưng chưa kịp nói thì Phong đã ghé sát vào và bịt chặt miệng nó lại
- Suỵt, nếu k muốn bảo vệ nghe thấy thì im lặng đi
1 tia đèn lia qa, qét sáng căn phòng, Kris k thể đẩy Phong ra được, đành để yên. Giờ 2 người kề sát vào nhau, Kris nghe cả hơi thở của Phong, cảm nhận được lồng ngực ấm áp và mùi hương cam chanh thơm mát. Tim nó lại đập nhanh. Yên tĩnh quá, yên đến nỗi nó sợ bảo vệ sẽ nghe thấy tiếng tim nó đập mất. Mấy phút yên lặng trôi qua, ánh đèn xa dần, Phong buông tay ra
- Tim đập mạnh thế? –Phong nhíu mắt nhìn Kris
- Thì sao? –Kris quang sang phía khác tảng lờ
- Chẳng lẽ…
- Đừng tưởng bở – Kris lo71ng tiếng chặn lại
- Cô đang nghĩ gì thế, tôi muốn nói chẳng lẽ cô sợ đến thế sao – Phong điềm tĩnh nhìn mắt nó, môi nở nụ cười nửa miệng
- Tôi k có t/g nói chuyện nhảm nhí – Kris quay người lại kệ sách che dấu sự bối rối
- Cô k hỏi vì sao tôi ở đây?
- Vậy anh k hỏi vì sao tôi ở đây? – Vừa nói Kris vừa nhón chân cố với đến giá sách trên cùng. Những kệ sách ở đây đã quá cũ nên nó k thể trèo lên được
Phong cười hắt 1 tiếng, r đến bên Kris đang cố gắng với tay, bế bổng cô lên. Kris vô cùng bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy cuốn kỉ yếu xuống
- Cám ơn – Kris nói nhanh r toan trèo qua cửa sổ
- Muốn cám ơn thì cùng tôi tham gia lễ hội hằng năm
- Tại sao? Tôi lại k nhờ anh giúp
- Oh, vậy ra cô là người bội bạc vậy sao?
- Tùy anh nghĩ – Kris dửng dưng r quay người đi
- Kỉ yếu năm 1987 bị mất, chuyện này mà đồn ra ngoài, nhất định khiến người khác sinh nghi và cảnh giác, tôi nghĩ cô thừa thông minh để nhận ra dù cô có hay ko có kế hoạch gì thì việc thực hiện nó cũng sẽ