- Tiểu Phong, chạy chậm thôi
- Nhưng mẹ ơi, nếu không nhanh lên thì hết kem chocolate mất
Bạch Dĩ Thuần nhìn đứa con gái yêu, lắc đầu cười
- Mẹ ơi mẹ ơi, Tiểu Phong mua được kem chocolate rồi này
Kris nhe răng cười tươi, làm lộ những chiếc răng nhỏ đều tăm tắp
Dĩ Thuần gật đầu đáp lại con. Kris vui vẻ cầm cây kem chạy về phía mẹ, tung tăng thế nào, nó vấp phải cục đá, thế là cả người và kem đều đổ nhào xuống đất
Kris òa lên khóc, Dĩ Thuần chạy nhanh đến bên con
- Bé con, con có bị đau ở đâu không?
Nó không đáp, chỉ chỉ xuống cây kem dưới đất. Cô cười dỗ con
- Nào đừng khóc nữa. Mẹ mua cho con cây mới nhé
- Không chịu đâu. Cây này là ngon nhất rồi
- Được rồi, bé con ngoan, con nhìn xem, con khóc đến nỗi chân chảy máu luôn rồi này
Kris nhìn xuống chân, một vết xước nhỏ đang rướm máu. Cảm giác đau rát ập đến, khiến nó quên đi cây kem ngon lành
- Vì con khóc nên nó mới đau thế ạ?
Kris ngây ngô hỏi
- Ừ, nên con hãy nín đi nào
Cô đưa tay lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt đáng yêu của con, rồi dang tay ra
- Bé con, có thích được bế như công chúa không?
Kris nhảy cẫng lên, môi nhanh chóng lại vẽ nên nụ cười
- thích thích, bế bế
Khi đi ngang qua 1 hiệu thuốc, Dĩ Thuần nói
- Bé con muốn xem ảo thuật không?
- Dạ muốn
Cô bế Kris vào
- Nhắm mắt lại nào!
Nó ngoan ngoãn làm theo. Dĩ Thuần nhanh chóng dán băng keo cá nhân vào vết thương của con
- Xong rồi
Kris mở mắt ra, nhìn xuống chân, ngạc nhiên reo lên
- A, vết thương biến mất rồi này
Cô bật cười. Rồi Kris cứ 1 mực đòi mẹ dạy cho. Cô đưa hộp băng keo cá nhân cho con, bảo nó đây là hộp nhiệm màu, có thể chữa lành mọi vết thương, khi nào bị trầy xước thì lấy ra dùng
Kris vui sướng nâng niu chiếc hộp, xem như bảo bối
- Được rồi, chúng ta đi về nào
Nó gật đầu, nắm tay mẹ, 2 mẹ con tung tăng bước ra khỏi tiệm thuốc
……
- Mẹ àh, chúng ta ra ngoài chơi đi
- Khụ..hôm nay mẹ không được khỏe, để ngày mai nhé
- Hôm trước mẹ cũng nói như vậy
Kris cúi đầu buồn bã nói. Dĩ Thuần xoa xoa đầu con
- Mẹ xin lỗi bé con, hãy chờ ít hôm nữa nhé
- Không
Nó gạt tay mẹ ra, tức giận hét lên
- Mẹ không giữ lời hứa, cả cha cũng vậy, cha đã nói sẽ về kịp chuyến đi dã ngoại trong trường, nhưng cha đã không đến, giờ đến cả mẹ cũng vậy, mẹ cũng như cha, đều không yêu thương Tiểu Phong, con không cần nữa, không cần nữa
Nói rồi, Kris chạy khỏi nhà, mặt đầm đìa nước mắt
- Tiểu Phong, Tiểu Phong
Dĩ Thuần chạy đuổi theo con, nhưng vì đang mang bệnh nặng trong người, nên ra đến phố thì cô không thấy bóng con đâu nữa. Cô hoảng hốt. Bây giờ là mùa đông, tuyết phủ khắp con đường, Dĩ Thuần chỉ khoác 1 chiếc áo mỏng, cái lạnh thấm vào bờ vai gầy yếu. Môi cô nhợt nhạt, không ngừng gọi tên con, thân người mảnh mai cứ mải miết băng qua hết phố này đến phố khác, đôi mắt tuyệt đẹp chỉ mong bắt gặp 1 dáng đi bé nhỏ thân yêu..
Dĩ Thuần nào muốn thất hứa với con, nhưng những cơn ho hằng đêm vẫn cứ hành hạ cô, khiến giấc ngủ không được tròn đầy, người lúc nào cũng mệt mỏi. Những lúc ấy, cô khao khát được ngả người vào vòng tay của Hàn Thiên, nhưng anh luôn không mấy khi ở nhà, nhiều lúc anh chỉ bay về, gặp cô được 1, 2 tiếng, chưa kịp nhìn thấy con thì lại phải đi ngay. Vì thế, cô yêu con lắm, yêu cả phần của Hàn Thiên. Càng nghĩ, lòng cô càng như lửa đốt, cái lạnh của mùa đông chẳng thể nào làm dịu đi ngọn lửa trong cô
Tuyết bắt đầu rơi
Từng bông tuyết trắng xóa lượn lờ khắp bầu trời, đậu lên người Dĩ Thuần, làm ướt đẫm chiếc áo khoác mỏng manh
Cô trượt chân ngã xuống tuyết. Cơn ho lại ập đến, khiến cô gập người lại mà ho, ho đến khi không thở được nữa, đến khi khuôn mặt đỏ bừng, đến khi, trên nền tuyết trắng xóa in đậm một vũng máu. Mắt cô hoa lên, trời đất quay cuồng, chính lúc đó, Dĩ Thuần đã bắt gặp được dáng người bé nhỏ của con…
Kris chạy ra khỏi nhà, chạy mãi chạy mãi, chạy đến khi không còn sức nữa, nó đi chậm lại. Cứ để mặc nước mắt rơi ướt khuôn mặt. Nhưng Kris khóc không phải vì giận mẹ, mà là giận cha. Nó giận ông vì không giữ lời hứa, giận ông vì không quan tâm đến mẹ con nó, giận ông vì ông chẳng lúc nào ở nhà, giận ông vì ông cứ để mẹ chờ…Không biết đã bao lần Kris bắt gặp mẹ ngồi lặng bên bàn ăn, mắt thẫn thờ nhìn thức ăn nguội lạnh dần. Hay những lúc mẹ nói chuyện điện thoại với cha, khi ông đã dập máy rồi, mẹ vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, áp sát vào khuôn mặt mình, như đang cố cảm nhận chút hơi ấm nhỏ nhoi của cha truyền sang. Hay những đêm không ngủ được, mẹ lặng lẽ lấy cuốn album ra xem, vừa tủm tỉm cười vừa rơi nước mắt…Nghĩ đến đó, Kris càng thấy giận cha, giận luôn cả bản thân khi nói với mẹ những lời quá đáng…
Mải mê suy nghĩ, Kris cứ bước đi trong vô thức, không hề chú ý đến tiếng còi xe
Chiếc xe lao nhanh đến
- Tiểu Phong…
Kris giật mình bởi tiếng gọi của mẹ
Kris đột nhiên bị xô mạnh. Khi nó kịp định thần lại, thì chỉ còn thấy mẹ nằm dưới đường. Kris lao nhanh đến bên mẹ
- Mẹ, mẹ ơi, mẹ ơi…
Kris khóc òa lên. Dĩ Thuần hé mắt nhìn con, thấy nó không trầy xước gì, cô mỉm cười, đưa tay lên nhẹ lau nước mắt cho con
- Bé con, ngoan, đừng khóc nào,..mẹ..không sao đâu
- Mẹ ơi, Tiểu Phong xin lỗi, con sẽ không đòi đi chơi nữa, không đòi đi chơi nữa đâu..huhu mẹ ơi
Tai nạn đó, khiến cho Dĩ Thuần bị gãy chân, phải bó bột 2 tháng, và,…không thể có con được nữa
Bệnh viện
- Mẹ…con xin lỗi
Kris cúi gầm mặt nói. Nó đã nghe ông ngoại nói mẹ không thể có em bé được nữa
Dĩ Thuần kéo con lại gần, mỉm cười hiền từ xoa đầu con
- Bé con, với mẹ, sinh mệnh của con là quan trọng nhất
- Nhưng….
- Nào, ôm mẹ thật chặt nào
Cô ôm chặt con vào lòng. Nước mắt lặng lẽ rơi. Cô rất muốn sinh thật nhiều đứa con cho Hàn Thiên, nhưng ông trời không cho phép ước mong tham lam đó của cô thành hiện thực. Nhưng không sao, cô chỉ đau chút thôi, vì bây giờ, trong vòng tay cô là 1 thiên thần, 1 thiên thần xinh đẹp nhất. Thiên thần duy nhất của cô
- Con ghét cha
Dĩ Thuần giật mình
- Mẹ bị thương thế này mà cha vẫn không chịu về
- Là mẹ không muốn cha con biết. Mẹ muốn cha có thể yên tâm mà làm việc
- Mẹ