Hơi nước theo tấm sắt bay hơi, vảy trên xương quai xanh tôi càng ngày càng đau.
Giống như tưới nước nóng lên vậy, tôi xé cổ áo theo bản năng.
Cúi đầu muốn nhìn, vảy vốn là đen trắng đan xem, lúc này như bị lửa đốt, đỏ bừng.
Mặc Dạ gấp gáp đứng lên, sờ xương quai xanh, phất ống tay áo, phong kín lại phần xi măng.
Sau đó thổi vào xương quai xanh tôi một cái, lúc này mới kéo tôi vội vàng đi ra ngoài.
Hơi thở lạnh lẽo lướt qua vảy nóng, trong nháy mắt ép xuống cảm giác lửa nóng.
"Tầng ba có phải làm." Tiêu Tinh Diệp vừa vặn xuống tầng, nói được một nửa, lại rút về.
Lúc này tôi mới phát hiện, Mặc Dạ kéo cổ áo tôi, chậm rãi thổi hơi lạnh vào trong, đầu như chôn ở cổ tôi, nhìn qua quả thật hơi mập mờ.
Vội thấp giọng ho khan một tiếng: "Tôi bị bỏng, Xà quân giúp tôi thổi một chút." "Ấy! Sao lại bỏng chỗ đó nhể." Tiêu Tinh Diệp đáp rất qua loa lấy lệ một câu, "Bịch bịch" lên lầu.
Mặc Dạ lúc này mới ngẩng đầu lên, nói: "Không sao."
Tôi chuyển mắt nhìn phía sau: "Làm thế nào giờ?" "Đây không phải là cửa vào." Mặc Dạ nhíu mày, lại lắc đầu nói: "Dù là cửa vào, cũng bị ba mẹ em phong ấn.
Tạm thời không nên động, đợi khi tìm được cách thì nói sau.
Chờ một chút tôi để Tiêu Tinh Diệp cầm xi măng lấp lại, tránh để em thấy không thoải mái." "Hoa văn phía trên." Tôi bây giờ nhớ lại, hoa văn trên tấm sắt có vẻ giống phù văn.
Mặc Dạ trầm một cái mắt, nói với tôi: "Nếu tìm được, giờ cũng không gấp, từ từ nghĩ cách" "Mẹ tôi rốt cuộc là ai?" Tôi nhìn Mặc Dạ, trầm giọng nói: "Lợi hại hơn nhà Xạ Ngư Cốc, phải không?"
Giống như nhà họ Long sinh con gái, cũng khác nhau chút, ít nhất cũng biết là không phải Phù Ngàn sinh ra.
Có thể Cốc Phùng Xuân vốn là mang thai Long Thiền trước, mẹ tôi có sau vẫn nghi ngờ tôi, nên rước âm hồn "Long Duy" vào cơ thể, chứng minh mẹ tôi chắc hẳn lợi hại hơn Cốc Phùng Xuân.
"Mẹ em không phải là người." Mặc Dạ trầm mắt, cau mày nhìn tôi nói: "Bây giờ em không nên biết thì tốt hơn.
Chờ sau này em gặp bà ấy, để tự bà ấy nói cho em đi."
Lại là không nên biết thì tốt hơn....!Tôi lại cảm giác được sự vô năng của mình.
Cho nên tôi không được biết gì cả, giúp cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể bị dắt mũi dẫn đi.
Tiêu Tinh Diệp ở trên lầu hình như làm rơi đồ, tôi mượn cớ đi lên.
Hai tầng chỉ một mình tôi ở, cũng không có gì.
Tiêu Tinh Diệp làm rơi đồ thì ở tầng ba, là chỗ tôi ít lên.
Lúc này nghe được tiếng vang, nhanh bước tới.
Chỉ thấy phòng bên trái vẫn dán niêm phong, phòng khách còn sót mấy cái bát, thức ăn bên trong đã thổi mọc mốc.
Tiêu Tinh Diệp làm rơi một cái đĩa, thấy tôi lên, sắc mặt hơi cổ quái chỉ chỉ phòng dán niêm phong.
Ngón tay để lên miệng, tỏ ý chúng ta đừng nói, vừa chỉ chỉ lỗ tai, tỏ ý chúng ta nghe thử.
Căn phòng niêm phong ở ngay trên phòng tôi, chính là phòng mà hai vợ chồng Trần Toàn cùng chết.
Tôi cau mày nhìn Tiêu Tinh Diệp, anh ta chau mày, tỏ ý chúng ta đừng cử động.
Rõ ràng là anh ta nghe được tiếng gì, hoặc là gian phòng đó có động tĩnh gì.
Nhưng qua một hồi lâu, chúng tôi không nghe được tiếng gì, ngay lúc tôi muốn hỏi Tiêu Tinh Diệp chuyện gì xảy ra.
Mặc Dạ đột nhiên đưa tay bịt miệng tôi, kéo tôi vào trong ngực.
Trong căn phòng dán niêm phong, có tiếng cười nho nhỏ truyền tới, loáng thoáng có vẻ là tiếng phụ nữ.
Tiếng đó hình như còn là hơi thở dốc, lại giống như cười duyên.
Hơn nữa thật giống như còn càng ngày càng không giống, từ từ biến thành tiếng kiều my, cao thấp chập chùng thích thú, mơ hồ còn có tiếng đậm nhỏ.
Âm thanh này rất quen thuộc, giống như tối hôm qua Mặc Dạ không ngừng "va chạm" với tôi, tiếng của tôi tuy không kiều my bằng, nhưng cũng rời rạc như vậy.
Tiêu Tinh Diệp nghe xong sắc mặt từ từ biến đỏ, đảo mắt nhìn Mặc Dạ một cái, chỉ chỉ bên trong.
Nhà tự xây, dù không có vật liệu cách âm, cũng không thể do nhà bên truyền tới.
Hơn nữa âm thanh này rõ ràng là từ trong phòng đó, nếu không mới vừa rồi Tiêu Tinh Diệp làm rơi đĩa không thể ngừng họ.
Nhưng chúng tôi ở phía dưới làm vệ sinh, tiếng động lớn thế, tại sao có thể có cô gái lớn gan, ở trong phòng người chết làm gì đó.
Mặc Dạ từ từ buông tôi ra, đi tới căn phòng kia.
Ngay lúc tôi nghĩ hắn muốn đi vào, cửa kia đột nhiên mở ra.
Chỉ thấy trong phòng, có hai bóng người trắng lướt qua, trong nháy mắt đã chui xuống gầm giường.
Mặc Dạ đi vào, phất tay áo rộng, cái giường kia rời khỏi chỗ của nó, nhưng phía dưới lại trống trơn, không có gì cả.
Tiêu Tinh Diệp nằm lên đất, nhìn dưới gầm giường: "Không có" Mặc Dạ nhìn sàn nhà chỗ gầm giường, kiễng chân đạp đạp chân mày hơi nhíu lại.
Hình như hắn đang nghi ngờ gầm giường có đồ, tôi ngồi chồm hổm xuống, nhìn một chút.
Những phát hiện gầm giường rất sạch sẽ, không có bụi bặm gì, hơn nữa giống như có thứ gì trơn trượt quét qua.
Thứ đó có mùi hơi tanh.
..
Giống như nước.
Mặc Dạ đảo mắt nhìn tôi một cái, trầm giọng nói: "Chạy rồi." "Hình như là hai người nữ" Tiêu Tinh Diệp hít hơi, sắc mặt ửng đỏ nói: "Giọng khác nhau, nhất định là hai nữ"