Khi tóc đen quấn lấy Mặc Dạ, tôi chỉ cảm thấy oán hận trong lòng càng thêm nặng.
Là hắn đã đặt cho tôi cái tên “Long Duy”.
Bây giờ cũng là hắn nói ra câu "Tôi không phải Long Duy”! Đầu óc tôi rối bời, nỗi uất hận của phụ quan linh dường như dồn hết vào tôi.
Mọi sự bất lực, phẫn uất và sát khí đều tràn ra.
Tôi nhìn xuống mái tóc đen tràn ngập căn phòng như dòng nước đen, lòng tôi chợt chùng xuống.
Những sợi tóc đen đó cũng ngày một nhiều hơn, dường như giăng kín cả căn phòng.
Ngay khi tôi dường như không cảm nhận được Mặc Dạ trong đám tóc đen đó, cổ tay đột nhiên đau nhức, một con rắn đen bò lên trên đầu tôi men theo cổ tay.
Trong mắt con rắn, như thể có hai con rắn, một đen và một trắng lao thẳng vào người tôi.
Hai con rắn trườn vào trong mắt tôi ngay lập tức, chỉ cảm thấy ớn lạnh và ngã xuống đất, giống như bị đông cứng không thể cử động.
Những mái tóc đen đang trỗi dậy đó dường như mất đi động lực trong nháy mắt, “Xoẹt” một cái thì có rúm lại.
Con rắn đen kia quay trở lại chiếc vòng tay rắn và lạnh lùng đeo nó vào cổ tay tôi.
“Ha ha, chiếc vòng đó thực ra là một vật để giam cầm.
Ha ha...” Lương Tuyết vẫn đang quấn chiếc áo choàng bên ngoài, nhìn tôi chằm chằm cười nói: “Chiếc vòng tay rắn này hoàn toàn không phải là pháp khí, nên tôi không thể tháo ra được."
Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ đang đứng bên cạnh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng giang tay ra, lại có một chiếc áo choàng đen khác xuất hiện, khoác lên người tôi, nhẹ nhàng bế tôi lên.
Sau đó gõ mạnh vào cánh cửa, tôi chỉ cảm thấy rằng ngôi nhà dường như lại lắc một lúc.
Sau đó là một cái bóng trắng xẹt qua, Liễu Đông Phương từ ngoài cửa xông vào: “Tìm được chưa?” Liễu Đông Phương có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy tôi: "Sao lại thành thế này?”
“Mặc Dạ!” Lương Tuyết vẫn đang bị áo choàng đen quấn lấy, lạnh lùng nói: “Nếu anh có thể nhận ra cô ta sau khi bị trúng “hồng nhãn loạn” điều đó chứng tỏ trong lòng anh có cô ta”
“Không có lớp da đó, anh vẫn biết đó là cô ta.
Nhưng để cô ta dụ dỗ tà quan, anh có biết hậu quả là gì không?” Da trên mặt của Lương Tuyết từ từ rơi xuống.
Nhìn Mặc Dạ bằng ánh mắt thâm thúy: “Cho dù trong bụng cô ta có bào thai rắn, hắc lệ cũng đã ở trong cơ thể rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, tà quan không bị phá hủy thì cũng có một ngày nào đó cô ta sẽ bị cuốn vào trong..”
Mặc dù toàn thân không thể cử động, nhưng nghe Lương Tuyết nói như vậy, tôi dường như biết nếu hắc lệ nhiễm vào trong cơ thể của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì!
Mặc Dạ đột nhiên kêu gào lên một tiếng: “Láo xược!” “Anh không dám để cô ta biết! Nhưng đã hứa với ba mẹ cô ta sẽ chăm sóc cho con gái của họ.
Họ đã gánh vác nhiệm vụ nặng nề nhất và giao cô ta cho anh.
Anh làm như vậy có xứng đáng với họ không? Các người cao cao tại thượng nên trong mắt các người chúng tôi chỉ là con cờ trong tay mà thôi” Lương Tuyết bật cười ha ha và ngước nhìn tôi.
Mảng da trên mắt đã từ từ bong ra, ánh hào quang cũng biến mất, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi: “Cô hãy nhớ rằng mình không phải là Long Duy.
Bố mẹ của cô thật sự đã làm ra tà quan vì con gái, những thứ này đều là của cô đừng để bị ai lấy mất”
Đang nói thì bỗng trán của cô ta đột nhiên bị tách ra, cơ thể không có da của cong lên khỏi làn da mịn màng và lao thẳng về phía tôi.
Mặc Dạ choàng tay qua và hất nhẹ.
Nhưng một tia điện lóe lên, cơ thể hồng hào kia hóa thành hơi nước mỏng rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ có tiếng cười nhẹ nhàng của Lương Tuyết vang vọng trong căn phòng: “Hãy nhớ rằng cô không phải là Long Duy và cũng sẽ không trở thành thần giống như cô ta.”
Khi nói điều này, giọng điệu của bà ta rất nặng nề, không ngờ lại giống như một lời chúc phúc và nhắc nhở.
Trong làn hơi ấy, tôi chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như mùi của thảm cỏ xanh vừa mới được cắt phẳng được mặt trời chiếu rọi.
Dường như nỗi uất hận trong lòng dần dần bị mùi hương này làm cho tiêu tan.
Mặc Dạ cúi đầu nhìn tôi, sau đó nhìn về phía chiếc giường thẩm mĩ bên cạnh rồi nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
Chiếc chăn bông trên giường bị đả sang một bên, chỉ thấy không ngờ phía dưới có một chiếc quan tài bằng pha lê.
Vừa hay trong chiếc quan tài chỉ rộng đủ cho một người, thì nằm trong đó không phải là nàng công chúa xinh đẹp mà là một đám người “đỏ tươi” đã bị lột sạch da chen chúc nhau.
Tôi đã từng ở trong đó và biết người” bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, cho nên bọn họ nhìn thấy chúng tôi, có vẻ rất cố gắng nhích đầu qua đây...!Lương Tuyết không nói dối, cỗ tà quan kia đúng là ở bên dưới chiếc giường này.
Mặc Dạ liếc nhìn một cái, sau đó nhẹ nhàng tháo chiếc vòng rắn trên cổ tay tôi ra, lắc nhẹ.
“Con rắn” có màu đen trắng xen kẽ kia như thể vừa sống lại, lập tức quấn lấy quan tài pha lê, sau đó quay lại, khóa chặt quan tài pha lê giống như quấn lấy cổ tay tôi vậy.
Quả nhiên Lương Tuyết nói đúng, vòng tay rắn thực sự là một vật giam giữ.
Cho nên vốn dĩ hắn cố