Khi tôi vừa mới đốt xong cái khăn lông dính máu của tôi cùng một đống lá ngải thì thấy A Bảo cầm một cái xô nhựa nhỏ, lắc lư đi tới, trong tay còn cầm một cái xẻng nhựa nhỏ.
Mới từ xa nó đã cười ha ha với tôi: “Cua, cua..”
Tôi tìm miếng vải thưa quấn vết thương lại.
Có lẽ là do hai ngày này bị dày vò nhiều quá, hoặc là vì vừa cho máu xong nên tôi hơi choáng váng.
A Bảo thấy tôi có vẻ rất đau đớn thì kiễng cái chân nhỏ, chu môi thổi “Phù phù” cho tôi.
Nó rất khỏe, nhưng thổi hơi lại kém, hơi thì chưa ra mà nước dãi đã bắn lên mặt tôi rồi.
Mà hình như A Bảo còn thích thú với việc này, tiếp tục chu môi thổi nước dãi “Phù phù”.
“Làm vậy không lễ phép!” Tôi chọc khuôn mặt nhỏ của nó :"Không được nhổ nước dãi” Tôi vươn tay dắt tay nó, thông báo với mễ bà Tần rồi dẫn nó ra dòng sông nhỏ ở đầu thôn.
Dọc đường đi A Bảo vẫn nhìn tôi suốt, toét miệng cười ngây ngô.
Lúc nghỉ hè, bên bờ sông nhỏ có rất nhiều trẻ con trong thôn ra nghịch nước, hơn nữa còn khá đông.
Trẻ con đủ lứa tuổi đều đang đùa nghịch.
Dòng sông nhỏ này không bị ô nhiễm, lòng sông toàn đá nhỏ và cát mịn.
Đi chân trần giẫm lên cát, nước sông xô tới, người sẽ dần dần bị đẩy xuống dưới theo cát.
Hiện giờ tôi hơi sợ nơi đông người nên đi dọc lòng sông tới vùng hạ lưu ít người lui tới.
Gần đây A Bảo vẫn luôn nghịch nước, thế nên rất biết nghịch.
Tôi vốn định giúp nhưng nó lại kéo bàn tay quấn bằng vải của tôi, lắc đầu nói: “Không...không...phù phù, đau.”
Hẳn là không muốn để tay tôi dính nước, tôi chỉ đành dùng tay phải giúp nó xách xô.
Đang lúc nghịch nước vui vẻ thì thấy bên sông có mấy đứa trẻ chạy từ bờ đê xuống, nhìn chúng tôi xì
Sau đó không biết là ai ném đá vào trong nước trước tiên: “Quái vật! Đánh quái vật” “Xà nữ và con của quan tài, đánh bọn họ.” “Nó còn là con trai, mẹ nó là quái vật, quái vật không nam không nữ”
Đám trẻ con đó vừa hô gào vừa lập tức nhặt đá ven bờ sông, liên tục ném về phía chúng tôi.
Đá không to, nhưng không ngừng rơi bên người chúng tôi.
“Này!” Tôi trầm giọng quát lên, vươn tay muốn ôm A Bảo.
A Bảo lại xòe hai tay ra chắn trước người tôi, nhe răng với đám trẻ con đó.
“Quái vật!” Đám trẻ con càng ném hăng hơn.
Tôi nhanh chóng xoay người ôm lấy A Bảo, sau đó hét với đám trẻ con đó: “Mấy đứa là con cái nhà ai, có tin tôi gọi trưởng thôn tìm ba mẹ mấy đứa tới không?
Nhưng đám trẻ con này nào biết sợ là gì, bọn nó vẫn ném.
Có một hòn đá đập trúng cái đầu trọc của tôi khi tôi đã bỏ mũ ra.
Bọn nó cười ha ha: “Đánh đầu trọc, đánh đầu trọc.”
A Báo gào một tiếng thật to, nó nhảy thẳng từ trong ngực tôi ra, tứ chi chạm đất, nhảy phốc xuống nước, rồi chuẩn bị nhào tới đám trẻ con đó.
Có lẽ vì dáng vẻ này của A Bảo quá dọa người nên đám trẻ con đó “Oa” lên rồi chạy hết.
A Bảo cũng không đuổi theo, chỉ “Xuy Xuy” bọn nó vài tiếng, sau đó mới quay người nhìn tôi.
Thấy tôi nặng nề nhìn nó, nó tỏ vẻ tủi thân, sau đó mới lảo đảo đứng dậy, đi tới trước mặt tôi.
Nó ôm chân tôi rồi ngước mắt nhìn tôi, hình như trong đôi mắt sáng trong rưng rức nước mắt: “Mẹ...”
Tôi không cho phép nó đi bằng hai chân hai tay, trước kia tôi đã mắng nó rồi.
Hẳn là lần này nó cũng sợ tôi mắng nó.
“A Bảo ngoan, không sao? Tôi vươn tay ôm nó, mỉm cười :“Không sao.
Lần này vì tự bảo vệ bản thân nên không sao hết.
Nhưng bình thường không được làm thế, biết không?”
“Phù phù.” A Bảo lại nâng đầu tôi, thổi hơi “Phù phù” chỗ bị hòn đá đập trúng.
Tuy vẫn bắn ra nước dãi nhưng rơi xuống đầu còn cảm thấy hơi ấm áp.
Tôi nặng nề nhìn A Bảo, tay phải dính chút nước, gảy lên mặt nó.
Bị nước bắn lên mặt, A Bảo ngây ngẩn một lát rồi cười to, bắt đầu té nước lên người tôi.
Sợ còn trẻ con tới nữa, tôi dẫn A Bảo men theo dòng sông