Sau khi ông cụ quỳ ba lần lạy chín cái xong, Mặc Dạ mới cười khẽ nói: “Ta tưởng là nhà họ Phong không còn ai nữa, dù có thì cũng ẩn cư không màng việc đời, không ngờ vẫn còn có người phụ trách toàn cục như thế này:
Ông cụ đó cười ha ha, nói với Mặc Dạ: “Xà quân đã xuất hiện, vậy thì chuyện của Dung Thiên?" Mặc Dạ nhìn tôi: “Ngày mai sẽ giải quyết." Tôi đang suy nghĩ làm sao để Lão Phong này tin tưởng.
Thì thấy ông ta nhìn Mặc Dạ với sắc mặt vinh dự: “Chỉ cần Xà quân đã nói thì chúng tôi yên tâm" Nói rồi rất cung kính nhìn Mặc Dạ: “Xà quân còn muốn căn dặn gì không?"
"Không" Mặc Dạ ôm tôi, lắc đầu, đi ra ngoài: “Chờ đến ngày mai đi" Lão Phong vẫn làm cái lễ kì lạ đó nhìn Mặc Dạ, dõi mắt nhìn chúng tôi rời đi.
Tôi còn tưởng Mặc Dạ sẽ đưa tôi đi luôn, nhưng hắn lại ôm tôi, từ từ đi ra ngoài.
Đến nơi có bức biểu ngữ màu trắng thì xé biểu ngữ ra và khom người đưa tôi chui ra ngoài.
Người bên ngoài thấy chúng tôi đi ra thì lập tức kêu lên: “Ra rồi! Ra rồi!"
Dường như bọn họ định lao đến, nhưng khi thấy tôi cùng ra ngoài với Mặc Dạ thì không với chất vấn, mà lại cầm điện thoại ra chụp ảnh.
Bác gái kéo tôi tham gia đòi quyền lợi vừa chụp vừa nói: “Đây là đoàn làm phim nào đây? Quay cái gì vậy? Đây là nam chính hả? Đẹp trai thế này."
Mặc Dạ ho khan, nhìn mọi người xung quanh: “Chuyện tối qua, chúng tôi sẽ lấy lại công lý cho mọi người, mong mọi người trở về kiên nhẫn chờ.
Cứ đăng kí thiệt hại là được, chúng tôi sẽ bồi thường hết"
Dưới ánh đèn flash, Mặc Dạ chỉ nói một câu ôn hòa như thế, nhưng dường như những người đòi quyền lợi đó chỉ quay video rồi nói