Tôi nghe Long Thiền nói thì ngạc nhiên nhìn Mặc Dạ.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, buông tay rồi ra, phất tay với Long Thiền: “Cút.
”
Giọng nói kia như sấm sét, Long Thiền cảm thấy bụng dưới đau đớn, ôm bụng nhìn Mặc Dạ: “Xà quân, một khi tôi sinh ra con của nhà họ Long, có phải Xà Quân cũng sẽ bảo vệ tôi như cô gái trong lầu các không.
”
Trên mặt Long Thiền đã không còn sự bình tĩnh khi nãy nữa, vẻ mặt độc ác hung tàn: “Nếu đã thế, vì sao Xà Quân không cho tôi gặp mặt cô gái kia một lần nữa?”
Mặc Dạ kéo tôi đi về phòng, sau đó đánh một tia sấm về phía Long Thiền.
Dường như Long Thiền rất sợ sấm, cô ta hét lên một tiếng, trốn xuống giường, gào thét: “Xà Quân Mặc Dạ, nếu Long Duy không chết, ngài phải đảm bảo đứa nhóc trong bụng tôi được sinh ra.
”
Tiếng sấm rền vang, đợi đến khi tia sấm qua đi, Long Thiền đã biến mất.
Ba con Trần Toàn nằm trên giường trúc hơi động đậy.
Mặc Dạ kéo tôi đứng dưới mái hiên, duỗi tay cầm lấy dao cạo trong tay tôi: “Long Thiền mang theo rắn con đi ra từ trong quan tài rắn, quan tài rắn sẽ khiến cô ta bất tử bất diệt, dù em cắt đứt cổ cô ta, cô ta cũng sẽ không chết.
”
Tôi nhìn máu trên dạo cạo, từ từ buông xuống: “Anh bàn điều kiện gì với quan tài rắn mới giữ được mạng tôi thế?”
Mặc Dạ không trả lời, chỉ đặt dao cạo xuống bàn ở bên cạnh.
Sau đó hắn kéo tay tôi, đặt mấy quả mọng đỏ tươi vào tay tôi: “Đây mới là thứ rắn bảo vệ, cứ lấy đi là được, sẽ không ai hỏi nó có đồng ý hay không.
”
Giọng nói của Mặc Dạ hơi khàn, nhìn chằm chằm tôi một cái, sau đó biến mất.
Quả mọng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, quả nào cũng căng tròn óng ánh, đỏ tươi mọng nước…
Giống như báu vật xà tinh sơn quái trong núi trông coi, cũng giống như tác dụng của tôi với Mặc Dạ mà tôi nói hôm đó vậy, cho nên Mặc Dạ tìm cái này cho tôi?
“Chắc chắn sẽ ngon lắm.
” Ngưu Nhị bưng bát cơm đến gần: “Ngọt lắm nhỉ?”
Hà Ca kéo lấy anh ta, nói với tôi: “Đây ít nhất là quả mọng nhân sâm nghìn năm, hình như nhân sâm đã có linh tính rồi, cho nên Xà Quân chỉ hái quả mọng về thôi.
”
“Gần đây cô liên tục gặp chuyện, liên tục bị thương, đây là Xà Quân cố ý đưa cho cô.
” Hình như Hà Ca nghĩ tới điều gì, đẩy Ngưu Nhị về lại bàn cơm.
Nhìn tôi nói: “Cô cũng biết đấy, người trong thôn Hồi Long đều bị rắn nhập vào người, hoàn toàn không thể giải được, cho nên…”
“Tôi biết.
” Tôi giơ tay lên, cho hết tất cả quả mọng vào trong miệng.
Nhìn Hà Ca : “Cho nên các anh đã ra quyết định giúp tôi rồi.
”
Người của thôn Hồi Long đều phải chết, nhưng đối với chuyện gả cho Mặc Dạ hay cứu người của thôn Hồi Long thế nào, tôi đều rất hoang mang, nhưng chỉ là lo lắng vô ích mà thôi.
Bọn họ đã ra quyết định giúp tôi rồi…
Tôi đi tới nhìn Ngưu Nhị: “Anh đến Vấn Thiên Tông trước, đợi sinh ra rắn con rồi tôi sẽ đi tìm anh, được không?”
“Thật sao?” Ngưu Nhị cực kỳ vui vẻ, nhìn Hà Ca: “Trên núi của các anh cũng có quả như khi nãy chứ?”
Hà Ca tỏ vẻ bất đắc dĩ, gật đầu.
Ngưu Nhị quay đầu nhìn tôi: “Long Duy, cô có thích ăn không? Tôi giữ lại hết cho cô, tôi sẽ hái quả dại tốt nhất, giữ lại cho cô hết!”
Đáy lòng tôi chua xót, cầm đũa gắp thức ăn cho anh ta, chỉ không ngừng gật đầu.
Hà Ca chỉ sợ Ngưu Nhị đổi ý, lập tức gọi xe, ăn cơm xong lập tức dẫn anh ta đi.
Ngưu Nhị lên xe còn không ngừng gọi tôi: “Long Duy, tôi sẽ nhặt mấy quả đó đợi cô, cô phải đến mau đấy.
”
Tôi nhìn anh ta: “Hình như anh rất thích rắn con, nhưng vì sao lại sợ xà bà?”
Mỗi lần anh ta hát bài đồng dao kia đều tỏ vẻ rất vui vì rắn con ra đời.
Nhưng dường như lại tỏ vẻ sợ hãi Long Thiền từ tận đáy lòng.
“Trên người cô ta có rắn, con rắn to trong cái bóng của cô trước đây ở trên người cô ta.
” Ngưu Nhị đến gần, nói nhỏ: “Xương của cô ta cũng là rắn, cô đừng đến gần cô ta.
”
Tôi gật đầu với anh ta, hình như Ngưu Nhị còn muốn nói gì nữa, Hà Ca lại chỉ sợ nói thêm anh ta sẽ không chịu đi.
Bèn đẩy anh ta lên xe: “Đợi lúc đến nơi gọi điện thoại cho Long Duy là được.
”
Ngưu Nhị nằm nhoài trên cửa sổ nhìn tôi: “Long Duy, tôi đợi cô, nấm ngân nhĩ ăn cũng ngon lắm, tôi sẽ giữ lại cho cô hết.
”
Tôi cười với anh ta, nhìn xe chạy đi.
Mễ bà Tần đang sàng gạo, cũng không đứng dậy, đợi xe đi rồi, chỉ còn lại tôi với bà ấy.
Tôi ngồi xuống nhặt kê trong gạo giúp bà ấy, bà ấy không ngừng ho.
Tôi vừa định đứng dậy rót nước cho bà ấy thì nghe thấy có người lớn tiếng gọi: “Mễ bà Tần! Mễ bà Tần…”
Giọng nói kia mang theo cả tiếng nức nở, cực kỳ chói tai, sau đó có mấy người chạy như bay về phía này.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chính là bà lão bị mễ bà Tần đuổi đi hôm tôi và bà nội đến vấn mễ.
Lần trước lúc đi, hình như bà ta thẹn quá hóa giận, lần này dường như càng tức giận hơn.
Bà ta dẫn người chạy đến, thấy ba con nhà họ Trần nằm trên giường thì lập tức vỗ đùi nói: “Mễ bà Tần, cô lại tạo nghiệp rồi, lại có người chết rồi!”
Mễ bà Tần vẫn sàng gạo, không để ý đến bà ta.
Bà lão dường như trở nên rất cương quyết, chạy thẳng đến trước mặt mễ