Mặc Dạ đột nhiên đề cập đến Long Duy kia, làm tôi giật mình.
Muốn hỏi hắn, nhưng hai mắt Mặc Dạ lại giật mình, nhìn tôi nói:
“Long Duy, ta rất rõ ràng.
Dù sao em và cô ta không giống!”
Hắn nói xong câu này, hình như không muốn nhắc nữa, kéo tôi đi cùng.
Bên này núi đều không cao, nhưng những năm gần đây đã không còn người lên núi đốn củi nữa, cho nên cây cối tương đối rậm rạp.
Mặc Dạ đi đến một chỗ không cao bên vách núi,
Con rắn lớn vòng vèo bên cạnh, không dám tới gần.
Nhưng Mặc Dạ lại duỗi duỗi tay, bụi cây cùng dây leo bên cạnh tách ra, lộ ra một cái động không lớn.
Đá, rêu xanh, và một số cỏ dại hai bên động nghiêng qua một bên cho người vào.
Mặc Dạ đỡ tôi nghiêng người đi vào, hắn vừa đi vào,
trong động có cái gì đó nhanh chóng bay qua.
Chỉ là tầm mười bước, bên trong bỗng nhiên sáng lên không ít,
Nhưng cũng chỉ trong mừơi bước.
So với động Mặc Dạ đã tới, động này rất hoang sơ, chỉ là bốn phía có khe đá.
Ánh sáng ở trung tâm đang tụ lại với nhau, Thạch Phong trong động đều là lóe bạch quang, bên trong lạnh lẽo thấu xương, đến tôi cũng giật mình.
Liễu Đông Phương một thân áo trắng đưa tay chống lên vách đá,
giãy dụa muốn đứng lên: “Mặc Dạ, ngươi dẫn cô ta tới làm cái gì.
Ngươi biết ta bị đóng đinh trong xương, cô ta tới, ta còn phải hóa thành hình người, ngươi muốn giày vò ta sao?”
“Cô ấy muốn đi.” Mặc Dạ kéo tôi tiến tới, nhìn Liễu Đông Phương nói:
“Long Thiền ngược lại đối với ngươi không tệ, cố ý chạy tới nói với Long Duy ngươi bị đinh đóng vào xương.
Cho nên Long Duy trước khi đi, để cô ấy tới thăm ngươi một chút, cũng không uổng công ngươi vì cô ấy làm nhiều như vậy.”
Mặc Dạ vừa nhắc đến, tôi mới giật mình nhớ tới, Long Thiền đối với Liễu Đông Phương hình như không giống.
Liễu Đông Phương hình như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Mặc Dạ :
“Ngươi muốn dùng chính thân thể mình, dẫn nội huyết xà trong người cô ta ra ư? Mặc Dạ ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Ngươi không có thân rắn, một khi huyết xà xương quai xanh nhập thể......”
“Liễu Đông Phương.” Mặc Dạ đột nhiên mở miệng, vung tay lên quát khẽ nói: “Để cô ấy nhìn xem cái gì gọi là đinh đóng xương đi.”
Mặc Dạ chỉ vung tay lên, Liễu Đông Phương đã yếu đuối ngã xuống đất.
Một bộ bạch bào, như nước chảy, ở giữa mở mắt, Liễu Đông Phương biến thành một đầu rắn toàn thân trắng như tuyết, co lại thành một khối, vòng vèo trên mặt đất.
Lớn giống như con rắn trước kia bị bác Đường bỏ trong bình thuỷ tinh, chỉ là đây thì sống, hơn nưã vảy rắn có nhiều chỗ trùng phát quang chiếu phát sáng một số chỗ.
“Mặc Dạ!” Miệng rắn Liễu Đông Phương khẽ nhếch, mang theo tức giận.
Mặc Dạ đỡ tôi qua, sau đó ngồi xổm xuống, kéo thân rắn vòng vèo của Liễu Đông Phương ra, sau đó quay đầu nhìn tôi: “Em nhìn đi.”
Chỉ thấy bên trên thân rắn trắng muốt của Liễu Đông Phương, từng cây đinh giống thủy tinh, đâm xuyên xương sống vào cơ thể rắn.
Chỗ giống như đinh thủy tinh căn bản không phải đóng xuống, ngược lại giống như từ lòng đất chui ra ngoài, thân rắn phía dưới, đinh thủy tinh ghim như rễ cây vậy.
Thân rắn mỗi lần bị kích thích, Liễu Đông Phương hình như đau đến không đừng được, lưỡi rắn phun ra.
“Đinh xuyên thấu xương, lạnh lẽo tận xương, đau đến không muốn sống, nhưng hắn cũng sẽ không chết, chỉ bị tra tấn vô tận.” Mặc Dạ buông thân rắn ra.
Kéo tôi đứng lên: “Em đã nhìn ra chưa? Không phải đóng xuống, mà là mọc ra từ trong athân thể.
Liễu Đông Phương hình như đã mất hết mặt mũi, dứt khoát co quắp nằm trên thân rắn.
Tôi đột nhiên biết Mặc Dạ cho mình nhìn là có ý gì, quay đầu nhìn hắn:
“Trong thân thể tôi cũng có?”
Mặc Dạ nhẹ gật đầu: “Nếu em không lấy huyết xà ra, không thể rời khỏi thị trấn, lại vi phạm ý thức quan tài rắn, sẽ bị như vậy.”
Liễu Đông Phương không nói một lời, trên thân rắn có tổng cộng bảy cái đinh thủy tinh, từng chiếc đều bốc lên hàn khí, trên thân rắn trắng tuyết, kết lớp băng nhàn nhạt.
Rắn muốn ngủ đông, cũng sẽ bị chết cóng, loại lạnh thấu xương kia, Liễu Đông Phương chắn hẳn rất khó chịu?
Ban đầu lúc về thôn Hồi Long, hắn đưa tôi đi, hàng chục nghìn con rắn cắn, hắn vẫn có thể bay lên không trung, nay bị đâm đinh vào xương, ngay cả hóa thành hình người đều không được.
“Mặc Dạ, ngươi để cô ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của ta, còn không phải muốn làm
xấu hình tượng của ta.” Liễu Đông Phương lại bất lực mở miệng.
Mắt rắn lập loè nhìn tôi: “Bây giờ thấy cũng đã thấy rồi, đi mau đi, ta muốn ngủ.”
Mặc Dạ đỡ tôi đứng dậy, nhìn hắn cười cười.
Tôi nhìn thân rắn Liễu Đông Phương phủ xuống bất động, không biết vì sao đáy lòng hơi co rút đau đớn, bên tai hình như lại vang lên cái gì.
Ngay lúc Mặc Dạ dìu ta đến khe cửa ra nhỏ hẹp, Liễu Đông Phương đột nhiên lại hóa thành hình người, nhìn tôi: “Long Duy.”
Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn nhìn tôi cười cười.
Hắn thế mà cười thoải mái giống Mặc Dạ, vẫy tay với tôi.
Chỉ thấy lòng bàn tay bày ra một đầu rắn thủy tinh, hình rắn uốn lượn, toàn thân trong suốt, đầu rắn nửa ngẩng lên, trên thân rắn có vảy rắn hiện rất rõ.
An tĩnh nằm trong lòng bàn tay Liễu Đông Phương, làm bàn tay hắn cũng giống trong suốt như tuyết.
Bốn ngón tay hắn cuộn mình, nhẹ nhàng mơn trớn thân rắn:
“Ngươi ra khỏi thị trấn, thứ này cầm đi chơi đi.
Lúc không có tiền, còn có thể đổi ít tiền hoặc gì