Lần nữa nhìn thấy Phù Ngàn, tôi cũng bị dọa sợ qúa chừng.
Một đêm kia, cô ta đứng ở ngoài cửa sổ lầu hai, tuy nói chiều cao làm cho tôi có cảm giác kỳ quái, nhưng không suy nghĩ nhiều, vì tôi cũng coi như thấy qua rắn lớn rồi.
Nhưng lúc này, cô ta để tóc đen, khỏa thân, gương mặt trắng bệch chui vào, giống như một con rắn đen mọc mặt người vậy.
Ngay khi Phù Ngàn xuất hiện, dường như cái thai quỷ kia bị hù, lập tức buông chiếc lưỡi đang quấn lấy tay tôi ra.
Kêu Cục ục" hai tiếng, tứ chi phóng lực, lập tức nhảy tới hộc tủ trong phòng, cúi đầu nhe răng với Phù Ngàn.
Tóc đầy đầu của Phù Ngàn từ từ nhúc nhích, kéo bàn hương, dường như muốn chui vào từ cửa sổ đang mở một nửa kia.
Gặp lại Phù Ngàn, trong lòng tôi trừ sợ hãi còn có một cảm giác thông cảm với người cùng cảnh ngộ, cùng với sự chột dạ khó hiểu.
Dù sao tôi đang mạo danh cô ta, để thai quỷ nhận tôi làm mẹ.
Nhưng thấy cô ta muốn chui vào, tôi cũng có chút luống cuống.
Mễ bà Tần chỉ nói cho tôi làm sao dự thai quỷ, không ai ngờ Phù Ngàn sẽ tự mình xuất hiện ở đây.
Với cả, cô ta còn có thể xuất hiện vào ban ngày thế này.
Bả vai Phù Ngàn hình như bị cửa sổ kẹp lại, tóc bức bồi dùng thêm lực kéo, nhưng vẫn không chui vào được.
Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi xin giúp đỡ, ánh mắt lại chuyển hướng về thai quỷ, há mồm nói cái gì đó không rõ.
Nhưng thai quỷ kia lại hung tợn nhe răng với cô ta, ngay khi tóc hai bên mặt của Phù Ngàn chuyển động, dường như muốn cuốn lấy nó, nó đột nhiên nhào về phía mặt Phù Ngàn, nhe răng muốn cắn.
Chuyển biến trong chớp mắt này làm tôi kinh hãi.
Gương mặt nhìn vô cùng mịn màng kia của Phù Ngàn bị thai quỷ cắn một phát...!
Tôi không chút suy nghĩ, vươn tay muốn kéo thai quỷ ra.
Nhưng lúc tôi ra tay lại nghe Phù Ngàn gầm nhẹ một tiếng, có vẻ như nổi giận rồi, tóc đen rối tung như rắn bò ra, xoèn xoẹt liền tràn cả vào.
Cửa sổ lầm" một tiếng rồi vỡ vụn, cơ thể Phù Ngàn nhẹ nhàng lướt một cái, đã đến trước bàn hương.
Thai quỷ vốn còn đang nhảy trên đầu Phù Ngàn không phản kháng kịp, bịn mấy sợi tóc cuốn lấy, mạnh mẽ siết
cổ.
Tóc đen đang che thân của Phù Ngàn dâng lên, cơ thể cao mà trắng đứng trước bàn hương.
Đột nhiên tôi thấy sợ vô cùng, hai chân như nhũn ra lui một bước hướng ra ngoài.
Quỷ thai kia bị siết đến là nửa lưỡi ra, tay chân vung vẩy trong không trung, nhưng cặp mắt rắn vẫn chăm chú nhìn chằm chằm tôi.
Dường như đang xin giúp đỡ, lại hình như đang khẩn cầu...!
Phù Ngàn quá tức giận, nhưng sợi tóc dâng lên kia giống như rắn ngoằn ngoèo sau lưng cô ta, chỉ cần có ai khẽ lại gần thì lập tức phóng ra.
Quỷ thai bị siết đến tiếng răng chạm vào nhau vang lên khanh khách, nhưng đôi mắt rắn vần nhìn chằm chằm tôi.
Con người vốn có vào lại từ từ trở nên bình tĩnh, dường như cứ nhìn vậy là được...!Lòng tôi đột nhiên mềm nhũn, tay không khỏi vuốt ve vùng bụng.
Nhìn quỷ thai, không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ tới chính mình.
Mễ bà Tần nói không sai, tình yêu của ba mẹ với con luôn kèm theo cái gì đấy, tình cảm của ba mẹ tốt hay không, hi vọng mong chờ ở con cái sâu cỡ nào, con cái có ngoan không, có tăng thể diện cho bọn họ không...!
Nhưng đối với con cái, khi nó cho rằng đây chính là ba mẹ mình, thì cho dù đánh nó, mắng nó, nó vẫn sẽ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào ba mẹ.
- Đối với con mắt rắn bình tĩnh của quỷ thai, tôi liền nghiêng người về phía trước, thử duỗi tay ra, đối mặt với Phù Ngàn, lắc đầu.
Gương mặt của Phù Ngàn trắng như màu trong con người của cô ta, hiện lên vẻ thống khổ.
Quay đầu, tóc kéo quỷ thai qua nhìn một chút, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn, há mồm phát ra những tiếng đau đớn.
Tóc vốn quấn chặt quỷ thai, giờ lại còn chui vào trong miệng nó.
Cảnh tượng này trong nháy mắt làm tôi nhớ tới tình huống huyết và bên trong cơ thể Long Linh tiến vào cơ thể con người.
Tay trái của tôi vội vàng duỗi ra, ôm lấy quỷ thai kéo về phía sau một chút, tay phải cầm dao cạo cắn đi đoạn tóc của Phù Ngàn: "Vu Thi Mạn!"
Cô ta và mễ bà Tần đã hứa hẹn sẽ núp trong bóng tối tiếp ứng tôi, nhưng Phù Ngàn xuất hiện lâu vậy rồi, hai người họ lại chẳng có hành động gì.
Ánh dao lướt qua, tóc của Phù Ngàn đứt đoạn, có điều tóc rơi xuống đất rồi vẫn còn bò về phía chúng tôi.
Vu Thi Mạn vẫn luôn ở xà nhà lập tức xoay người xuống, hai tay kéo lấy đôi tay chuẩn bị động của Phù Ngàn, há mồm phun ra một ngụm rượu rắn, khẽ quát: "Lui đi!"
Đồng thời, một lá bùa từ cửa sổ nhanh chóng bay vào.
Rượu và bùa chạm nhau, ánh lửa bùng lên.
Sắc mặt Phù Ngàn trắng bệch, mang theo vẻ hận thù.
Gương mặt vốn đang ôn hòa bình tĩnh trở nên dữ tợn, tất cả tóc ào ào bay loạn về phía chúng tôi.
Một tay tôi ôm quỷ thai, một tay cầm gạo trên bàn hương, hất hết về phía Phù Ngàn, sau đó nhìn ra nơi hẻo lánh: "Mễ bà Tần"
Bên ngoài lại có thêm một lá bùa nữa bay vào, nhất định là mấy người Hà Cực đuổi theo quỷ thai tới rồi.
Phù Ngàn nhìn những lá bùa này, không hề có nửa điểm sợ hãi, chỉ nhìn chằm chằm quỷ thai trong lòng tôi, nhếch miệng nhe răng, lộ ra vẻ phẫn hận.
"Đi mau đi!" Tôi nhìn tóc của Phù Ngàn hạ xuống bên người, đột nhiên cảm thấy buồn.
Thì ra, Phù Ngàn chính là như vậy...!
Mễ bà Tần vẫn luôn núp trong bóng tối vọt nhanh ra, giật xuống cái áo bào đen