Tôi chắc chắn Trương Ngọc Chi biết gì đó, nên khi cô ấy đề cập đến việc tôi ra trấn cùng cô ấy, tay cô ấy run rẩy càng mạnh hơn.
Từ tiểu học đến cấp hai, cấp ba Trương Ngọc Chi đều là bạn cùng lớp của tôi.
Là người bạn tốt nhất của tôi, tốt đến mức lần trước tôi hại cô ấy bị bắt cóc đặt trong lồng rắn, cô ấy cũng không trách tôi, về sau có gọi điện thoại, cũng chỉ bảo tôi chăm sóc tốt cho bản thân.
Gia giáo của đạo sĩ Trương rất tốt, tính cách cô ấy nhu mì, hoàn toàn không biết nói dối, chỉ cần nói dối là sẽ chột dạ, giống như bây giờ vậy.
Tôi kéo cô ấy vào phòng, rót cho cô ấy một cốc nước, rồi đưa khăn của tôi cho cô ấy lau mặt: “Tớ biết rồi, tớ sẽ nghĩ cách cứu ba cậu.
Cậu không cần đi nữa, tớ đi là được rồi.”
Có một số thứ, Trương Ngọc Chi không nên nhìn.
Tôi đã từng nhìn qua những thứ đó rồi bắt đầu mất ngủ hàng đêm.
Giày vò với Mặc Dạ mệt rồi, ngủ thiếp đi cũng tốt.
Nếu không mệt, thì sẽ giống tối qua, cứ nhắm mắt vào thì lại thấy một vài thứ không tốt.
Sao phải để Trương Ngọc Chi thấy những thứ này, cô ấy được đạo sĩ Trương nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đương nhiên không giống tôi, đã bị ô nhiễm bởi những thứ bẩn thỉu đó.
Cô ấy sẽ có cuộc sống của người bình thường, vẫn không nên biết những chuyện xấu xa bại hoại bất kể trên mặt nhân tính, nhân luân hay đạo đức như này thì hơn.
Trương Ngọc Chi cầm lấy chiếc khăn, ngơ ra một lúc, ánh mắt nhìn tôi như phát sáng: “Tớ muốn đi, dù gì cũng là ba tớ xảy ra chuyện.”
“Tớ nói rồi, cậu không cần đi.” Tôi nhìn cô ấy với ánh mắt nặng nề, thấp giọng nói: “Tớ sẽ đưa ba cậu về, tớ biết là tại sao.”
Trương Ngọc Chi cầm chiếc khăn, nghe như sét đánh ngang tai, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, lộ ra vẻ hoảng sợ, run rẩy nói: “Long Duy…, tớ…”
Cô ấy chưa nói xong, nước mắt đã đua nhau rơi xuống: “Tớ không còn cách nào khác, bọn họ nói đã hạ cổ ba tớ, nếu cậu không đi, ba tớ sẽ chết rất thảm.
Tớ từng thấy ba như vậy, thật sự là trúng tà rồi.”
“Long Duy, ba cậu không còn nữa, chắc cậu biết tớ cũng sợ hãi thế nào nếu ba tớ không còn.” Cô ấy nghẹn ngào không thành tiếng.
Nói rồi nói, cuối cùng cô ấy ụp chiếc khăn lên mặt, buồn bã nói: “Long Duy, xin lỗi.”
Tiếng khóc của cô ấy có hơi lớn, A Bảo ngủ trong phòng bị đánh thức, tôi sợ A Bảo sẽ dọa cô ấy, vội đi dỗ A Bảo.
Nhưng lại thấy mễ bà Tần đang đứng ở cửa, muốn cười nhưng lại không cười nhìn Trương Ngọc Chi.
Tôi nhỏ giọng nói với bà ấy: “Giúp cháu chăm sóc cô ấy một chút.”
A Bảo đang lăn lộn trên giường, đang nghiến răng ken kén, nếu không phải tình huống không ro ràng, chắc chắn thằng bé đã nhào ra ngoài rồi.
Tôi quấn quần áo lên người thằng bé, bế thằng bé đi ra ngoài đặt trong chậu nước ấm, để thằng bé nghịch nước.
Ngoài tôi ra, thằng bé không cho người khác động vào, chơi nước rồi thì trở nên rất yên tĩnh.
Mễ bà Tần nhìn tôi, lúc này tôi mới quay sang nhìn Trương Ngọc Chi: “Cậu dọn dẹp một chút đi, lát nữa chúng ta lên trấn trước.”
“Chuyện này vì tớ mà ra, tớ sẽ giải quyết.
Không có cậu cũng sẽ có người khác, bọn họ ra tay với ba cậu, là vì biết quan hệ của chúng ta tốt, nên cậu không cần áy náy.” Tôi cố gắng nhẹ giọng an ủi Trương Ngọc Chi.
Tình huống cụ thể của đạo sĩ Trương như thế nào, Trương Ngọc Chi cũng chưa chắc đã biết, hình như ông ta có chút liên hệ với ông Hồ, chuyện này cứ tìm mấy người Hà Ca hỏi là biết.
Tôi vốn muốn để A Bảo ở nhà cùng mễ bà Tần, nhưng thằng bé không chịu.
Vừa ra khỏi cửa, thằng bé đã nghiến răng gầm nhẹ nhào tới, may mà tôi bế nhanh, nếu không đã dọa sợ Trương Ngọc Chi rồi.
Tôi đành phải lấy quần áo quấn thằng bé lại, rồi tìm một chiếc khẩu trang cho thằng bé đeo.
Đôi mắt màu xám vàng, tuy nói đáng sợ, cũng không đáng sợ bằng một cái miệng toàn đinh.
Mễ bà Tần muốn ở nhà xử lí viên thuốc mà Mặc Dạ gửi tới, thuốc mà Mặc Dạ tìm được đều là sơn tinh, không thể để lâu, nên mới không đi theo lên trấn.
Trương Ngọc Chi lái xe, tôi ngồi phía sau, A Bảo lần đầu tiên đi xe, tuy đã đeo khẩu trang nhưng vẫn rất tò mò.
Đầu thằng bé tựa lên vai tôi, không ngừng ngó nhìn bốn phía xung quanh, cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp không rõ.
Đến cả đôi mắt rắn tròn xoe kia cũng híp lại như vầng trăng khuyết.
Bất kể xuất thân có đen tối thế nào, gặp được những thứ xinh đẹp thì vẫn sẽ cảm thấy vui mừng thôi nhỉ.
Tôi ôm chặt thằng bé, thỉnh thoảng lại chỉ một vài thứ bên đường dạy cho thằng bé như cây, chim, mây,…
“Đây là cháu trai của mễ bà Tần sao?” Lúc này Trương Ngọc Chi đã bình tĩnh lại, vừa lái xe vừa hỏi: “Cậu làm đồ đệ còn phải trông cháu giúp bà ấy sao?”
Tôi không biết trả lời cô ấy như thế nào, chỉ cười nói: “Không phải.”
Cảm xúc của Trương Ngọc Chi tuy đã bình ổn lại, nhưng trong lòng vẫn rất áy náy, cố tìm chuyện để nói: “Tóc của cậu là bị làm sao thế?”
Tôi vác theo cái đầu trọc, nhìn một cái là thấy rõ, giải thích thì sẽ rất rắc rối.
Trước mắt tôi không khỏi hiện lên mái tóc dài ướt sũng của Phù Ngàn, trái tim tôi đập nhanh một cách khó hiểu, tôi chỉ khẽ nói: “Để tóc dài phiền lắm.”
“Ồ! Ồ…” Trương Ngọc Chi rõ ràng biết hai câu trả lời này tôi không thật lòng trả lời, nên cũng không hỏi tiếp nữa.
Lúc chúng tôi đến căn phòng nhỏ trên tầng hai của Vấn Thiên Tông, Hà Cực và Hà Ca đều không ở đó.
Chỉ có thanh niên mà ông Hồ chăm sóc ở đó, thấy tôi bế A Bảo, thanh niên kia ngơ ra nói: “Tối qua ngoài trấn lại xảy ra chuyện, mấy người Hà Cực có chuyện vào trong thành phố rồi, cô đến tìm hai người